| | ĐÔI MẮT LẠNH | |
|
+5Phát-Police Spyker9x love_puppy Lệ HuyếtMẫn bibi_ppyn 9 posters | |
Tác giả | Thông điệp |
---|
bibi_ppyn Thành Viên Cấp 3
Giới tính : Bài gửi : 74 Points : 120 Điểm Thanks : 32 Tham Gia : 19/08/2009
| Tiêu đề: Re: ĐÔI MẮT LẠNH Thu Aug 20, 2009 9:16 pm | |
| Vỉa hè rộng và thoáng. Sau cơn mưa đêm qua, những phiến gạch sạch tinh. Sắp chuyển sang thu, bầu không khí nhẹ và trong vắt. Hương thơm ngọt dịu phảng phất, mỗi lúc một rõ hơn, như có thể chạm tay vào được. Tán lá của những cây đậu kim tươi mướt, hắt ánh xanh non lên mấy chiếc xe đạp dựng trên vỉa hè và một mảng tường lớn vẽ các ô màu sặc sỡ. Bỗng, vẳng đến bài Lollipop quen thuộc của Aqua – nhóm nhạc Duy rất thích hồi còn là một chú nhóc, giờ được remix thành một bản nhạc dance sôi động. Từng vốc âm thanh rộn rã được ném tung vào không gian, tụ lại, biến thành những dải màu bay phần phật trong gió, gợi lên cảm giác náo nức và vui tươi lạ lùng. Khựng lại giây lát, Duy chợt hiểu ra trước mặt mình chính là một cửa tiệm kẹo vừa khai trương. Oh, oh, oh, oh… I am the candyman… Oh, oh, oh, oh… Coming from bountyland. Duy nhẩm theo lời đọc rap, chợt mỉm cười. Vài cây kẹo thật ngon và lạ mắt, biết đâu sẽ làm Ghi vui. Chỉ nhìn qua bức tường kín trong suốt, cũng đã thấy kẹo tràn đầy khắp nơi. Một người trùm áo rối – hình chú thỏ Benny khổng lồ - mở cửa kính mời Duy bước vào bên trong. Không khí mát lạnh, ngọt ngào và sánh đặc, như thể cũng biến thành kẹo. Duy thoáng rùng mình. Cảm giác lo âu mơ hồ lướt qua. Có một điều gì đó khác thường. Không, mình đa nghi quá, cậu gạt bỏ ngay sự khó chịu. Khách hàng đông ngoài sức tưởng tượng. Không hẳn vì đang đợt khuyến mãi. Chính cái ý tưởng trang trí nội thất vô cùng khác thường của chủ nhân khiến bất kì ai vào đây đều bị choáng ngợp. Mấy chiếc rương cổ nắp bật tung, hàng vốc vàng nén, bạc nén – những viên chocolate bọc giấy trang kim. Trong tổ chim giữa mấy hốc tường, những quả trứng xanh biếc, lăn lóc, với lớp vỏ nứt vỡ, để lộ nhân kẹo là hạt hạnh nhân vàng hườm. Từ cái chuồng gỗ lót rơm, thò đầu ra bầy cừu trắng tinh, đôi mắt là những viên kẹo trái cây trong suốt. Sát chân tường, hàng chục bao tải cỡ nhỏ mở rộng miệng, đầy ắp đủ loại kẹo dẻo… Hết thảy mọi thứ trong cửa hiệu đều tỏa sáng. Các vị khách lạc vào thế giới ngọt ngào và thần tiên. Những bản nhạc dồn dập như hối thúc các vị khách mau mau cầm lên chiếc xẻng tí hon, xúc vào cái làn mây lấy loại kẹo ưu thích. Mắt Duy hoa lên. Cậu bối rối nhìn quanh, chẳng biết chọn cho Ghi loại nào. Thình lình, sau lưng cậu vang lên giọng nói phảng phất nụ cười, như âm thanh chuông gió thủy tinh: “Anh chọn được kẹo chưa? Có cần Kiara giúp không?”. Cậu ngoảnh lại. Trong chiếc váy xanh nhạt, với hai tay váy phồng lên trong suốt, một cô gái lạ có mái tóc xoăn nhẹ rủ xuống hai bên tai, đôi mắt to và trong đang nhìn cậu đăm đăm. Dưới hiệu ứng chùm đèn pha lê lóng lánh ngay trên đầu, cô gái lạ rất giống hình ảnh công chúa tỏa sáng, vừa nhô lên từ những bọt nước. Duy hơi lùi lại, ngạc nhiên: - Bạn là ai? Cô gái bước xích tới gần cậu hơn một chút, vẫn giữ nguyên nụ cười đầu tiên: - Chủ nhân tiệm kẹo này! Nói đúng hơn, ba má cho tiền để Kiara thử sức. - Ồ! – Duy thốt lên như một tên ngốc chính hiệu. Cậu nhìn một lượt từ đỉnh đầu cài vương miệng tí hon gắn pha lê đến mũi giày búp bê viền đăng-ten của người đối diện. Không thể phủ nhận cô gái còn hơn cả xinh xắn. Nhưng, rõ ràng cô ta nhỏ hơn cậu, hay cùng lắm là bằng tuổi. Thật khó tin cô ta có thể làm chủ một cửa tiệm sang trọng nhường này. Đọc rõ ngờ vực trong mắt Duy, cô gái gõ nhẹ ngón trỏ lên khóe mắt dán hay vẽ một con chuồn chuồn tí xíu, xanh sẫm, nhìn thoáng qua tựa vết sẹo nhỏ: - Chuồn chuồn xanh, tên của tiệm kẹo cũng là nick của Kiara! - Uh huh, vậy thì chúc mừng khai trương! – Duy nói như cái máy. Thật sự là trừ Ghi ra, với các cô gái khác, chưa bao giờ cậu thấy tự nhiên. - Er… Không cần khách sáo vậy đâu! – Chủ tiệm kẹo nheo mắt – Anh có muốn Kiara tư vấn không? - À… humm… Sự thật là tôi muốn tìm thứ kẹo nào khác lạ một chút. Độc đáo một chút. Làm quà tặng. Và, humm, trong khoảng một trăm ngàn! – Đó là món tiền tiết kiệm Duy mang theo, dành để mua sách. Để tránh khó xử với vị chủ nhân kì lạ này, cậu nghĩ tốt nhất là thành thật về tài chính. - Tặng ai? – Đôi mắt Kiara vẫn nhìn xoáy vào mắt Duy. - Bạn gái. Không… Nói sao nhỉ? Chính xác là một người tôi rất thương yêu! Vệt tối lướt qua rất nhanh nơi đáy mắt. Nhưng cô gái nhỏ tức khắc cười tươi: - Okie. Anh đi theo Kiara! Khu vực gần quầy thu ngân có lẽ là góc ấn tượng nhất của tiệm kẹo. Một khu rừng của những cây kẹo lollipop to tướng, vân cầu vồng rực rỡ mọc trên tấm thảm bột đại mạch và fromage xanh. Duy thở phào. Đây chính là thứ cậu muốn tìm. Kẹo rất đắt. Món tiền mua sách chỉ mua được hai chiếc mà thôi. Một cách thành thạo, Kiara buộc dải ruban chấm bi ngoài gói giấy kiếng, đính thêm một tấm thiếp nhỏ: - Anh đọc tên cô bạn đi. Kiara ghi lời đề tặng giùm cho! - Quý mến… Không, hãy viết là thâm thương tặng Đăng Ghi. Đừng giận Duy nữa… - Cậu quyết định nhanh, không phải không ngượng ngùng. - Đăng Ghi? MC nổi tiếng? Host của Ngôi sao pha lê? – Kiara ngẩng phắt lên. Ánh mắt của cô ta thật lạ lùng. Thậm chí có gì đó đáng sợ. Duy thoáng nghĩ. Nhưng cậu chỉ gật đầu, không nói gì thêm. - Của anh đây! – Kiara chìa hai chiếc kẹo đã gói rất đẹp, đề nghị thêm – Anh đọc tên, ngày sinh và số điện thoại nha. Kiara ghi tên anh vào nhóm khách hàng đặc biệt. Những người đã có mặt vào ngày khai trương. Chuồn chuồn xanh có ưu đãi riêng. Chẳng biết từ chối sao nữa, Duy đành làm theo yêu cầu của Kiara. Oh, my love… I know you are my Candyman… And, oh, my love… Your word is my command… Oh, my love… I know you are my Candyman… And, oh, my love… Let us fly to bounty land…Câu hát của Aqua lặp đi lặp lại, ngộ nghĩnh làm sao. Cậu bỗng nhận ra đúng ngày này tuần sau, chính là sinh nhật mình, tròn 17 tuổi. Kiara vẫn giữ khoảng cách rất gần. Tim Duy đập mạnh. Được một cô gái xinh đẹp chú ý, dù nói gì đi nữa, cũng là cảm giác rất lạ. Sau khi thanh toán tiền, cậu vội vã rời tiệm, không ngoảnh nhìn lại dù cảm nhận rõ rệt mắt chủ nhân Chuồn chuồn xanh vẫn bám sát sau lưng. Tâm trạng vững tin và phấn chấn trong Duy biến mất khi nhìn thấy Ghi. Cậu im sững. Cô gầy và xanh xao đến mức đôi mắt đen sẫm cậu thích soi vào dường như bị nhạt màu. Chỉ có ánh nhìn chăm chú là vẫn vậy. Hai người bạn ngồi trên chiếc xích đu ngoài khoảnh sân nhỏ. Ghi nói rời rạc vài câu về công việc ở trường quay, rồi nín lặng, ánh mắt lơ đãng nhìn theo mấy đốm nắng nhảy nhót trên các bậc thềm. Duy hiểu, tốt nhất là nói thẳng vào việc cả hai cùng quan tâm: - Ghi ạ, bỏ qua được không. Ghi đừng nghĩ Duy thích làm những chuyện tàn nhẫn như thế. Duy đã lựa chọn như thế. Vì sao? Duy chỉ muốn Ghi được an toàn thôi mà. Trong các tình huống xấu, Duy chỉ có thể tránh tình huống xấu nhất… - Nếu Duy dừng lại, đừng dính líu sâu vào thứ bột đen kinh khủng ấy, thì chẳng có tình huống nào bắt Duy phải lựa chọn! – Ghi thì thào. - Đừng có trách móc nữa! – Bỗng dưng cơn sợ hãi tăm tối lại ập đến. Duy run lên – Ghi có biết là Duy rất hay gặp ác mộng hay không? Những giấc mơ giống hệt như thật. Kinh khủng hơn cả thật nữa… - Ghi tin hết những lời Duy nói mà! – Ghi cười nhợt nhạt – Vấn đề là Ghi cũng ở trong cơn ác mộng đó. Đã và sẽ còn có thêm người khác cũng phải chịu đựng nó. - Tụi mình sẽ như hồi trước, nhé Ghi! Bỏ qua mọi chuyện. Sắp vào năm học rồi. - Với điều kiện Duy đưa Ghi hộp phấn đen. Ghi sẽ vứt nó đi. - Đồng ý! – Duy gật nhẹ - Nhưng, bây giờ thì chưa được. - Tại sao? – Giọng Ghi lạnh băng. - Duy cần tìm hiểu thêm. Ít thôi. Bí mật của ma thuật chưa ai biết rõ. Ở thời điểm hiện nay, trên thế giới, một vài người có chút ít hiểu biết lại không có nó trong tay để thực nghiệm. Duy tin mình gần đến đích rồi. Khi Duy hiểu rõ tất cả, không còn thắc mắc gì nữa, thì tụi mình sẽ tiêu hủy nó không mấy khó khăn… - Duy đang tìm cách trì hoãn, phải không? Duy im lặng. Bao giờ cũng thế, Ghi luôn đọc rõ những ý nghĩ giấu kín của cậu. - Mối quan hệ của tụi mình thật sự là gì? Có bao giờ Duy nghĩ về nó không? Duy cần gì ở Ghi nhỉ? Mình chỉ là một người bạn ở cạnh bên, làm Duy cảm thấy an toàn, không bị đứt lìa với xung quanh. Nhưng, bất cứ lúc nào, Duy cũng có thể gạt Ghi sang một bên, để theo đuổi các mục tiêu riêng. Ý nghĩ hay mong muốn của Ghi, đâu có giá trị gì. Thật sự, điều ấy còn tồi tệ hơn cả bột ma thuật nữa, Duy ạ! – Nước mắt chảy ràn rụa gương mặt cô bạn nhỏ. Ghi lau khô mắt, lơ đãng ngoảnh sang hướng khác – Tụi mình không còn gì để nói nữa đâu. Chấm dứt ở đây thì hơn. Duy đứng dậy, chóng mặt thật sự. Ra đến ngoài đường, cậu mới nhận biết hai chiếc kẹo lollipop quà tặng vẫn còn nguyên trên tay. Với tất cả tức giận, cậu ném mạnh nó vào cột điện. Gói kẹo văng qua bãi đất đang xới tung lên của một ngôi nhà sắp xây, rồi chìm lỉm vào vũng nước ngập. Phản chiếu ánh nắng chói chang, dải ruban sáng lên, như một đôi mắt mở to, thấm đầy sợ hãi mà vẫn chưa hết ngạc nhiên.
| |
| | | bibi_ppyn Thành Viên Cấp 3
Giới tính : Bài gửi : 74 Points : 120 Điểm Thanks : 32 Tham Gia : 19/08/2009
| Tiêu đề: Re: ĐÔI MẮT LẠNH Thu Aug 20, 2009 9:18 pm | |
| ***
Hầu hết các trang web hứa hẹn chứa đựng thông tin quan trọng về Ai Cập cổ đại mà Duy cần thiết đều yêu cầu trả tiền qua tài khoản. Điều này nằm ngoài khả năng của cậu. Một tay bạn quen trên mạng đồ họa chỉ cho Duy một mẹo nhỏ để bẻ khóa truy cập. Ngay lập tức, cậu tìm thấy một bài biên khảo cực kì hữu ích trên một trang web của Anh, viết về Tutankhamun và lăng mộ ông ta, một vị Pharaon trẻ tuổi thuộc vương triều thứ 18 của Ai Cập. Gạt qua bên các chi tiết về cuộc truy tìm kho báu ẩn giấu bên trong lăng mộ cách đây gần một thế kỷ của hai nhà khảo cổ người Anh, Duy lấy được hàng loạt thông tin về vị vua lên ngôi khi mới tám tuổi và có cái chết kì bí ở tuổi mười chín. Trực giác nhạy bén khiến cậu dừng lại rất lâu ở đoạn viết khẳng định có rất ít miêu tả hay ghi chép cổ xưa về nguyên nhân cái chết của Tutankhamun. Dường như những người kế vị đã tìm cách xóa hết các dấu vết lịch sử còn lưu lại về vị Pharaon trẻ tuổi này. Một đường link trong bài biên khảo dẫn đến ghi chú những thứ tìm thấy trong chiếc mộ thuyền của vị vua, trong đó có nhắc đến hai xác ướp là trẻ sơ sinh. Duy copy đường link. Hy vọng không phải là một địa chỉ đòi hỏi trả phí. Đúng khi cậu vừa dán địa chỉ vào khung truy cập thì màn hình tắt phụt. Việc sử dụng đường link dẫn lậu để bẻ khóa đã khiến cho virus thâm nhập vào máy tính. Sáng, theo kế hoạch từ hôm trước, sau khi chạy tập thể dục, Duy sẽ mang CPU qua bệnh viện máy tính nhờ sửa chữa, cài đặt lại phần mềm, sau đó ghé qua nhà sách, mua dụng cụ học tập cho năm học mới. Thế nhưng, một điều gì đó bất thường đã xảy ra. Cậu không sao trở dậy nổi. Lưng dính chặt vào mặt nệm. Đầu nặng trĩu. Biết rõ là mình đã mở mắt nhìn ra cửa sổ, nhưng mọi luồng sáng đều đứt gãy. Hình ảnh in vào võng mạc như được lọc qua một mạng nhện dấp dính, mờ nhòe. Bằng cả hai bàn tay, Duy cố gắng bóc đi tấm lưới nhện khó chịu. Thế nhưng, cậu bàng hoàng nhận ra, hai cánh tay cũng không thể nhấc lên. Chúng là hai vật thể tách biệt, rời rạc, vẫn nằm trên giường, nhưng không thuộc quyền kiểm soát của cậu nữa. Vớt tất cả sức lực sót lại, Duy lăn người, ngã úp xuống sàn rồi gắng sức đứng lên, chuệnh choạng đi vào W.C. Trong gương, một đôi mắt to tướng, vô hồn đang nhìn ra. Cậu nhìn xuống hai bên vai. Tay của cậu vẫn còn đó, nhưng không sao cử động, dù chỉ mảy may. Sợ hãi và tuyệt vọng, Duy đập mạnh đầu vào tấm kính. Một vệt máu chảy qua lông mày, băng ngang mí mắt. Cậu đã thấy lại cảm giác đau nhói và ấm nóng. Nhưng, mất hơn một giờ sau, sự tê liệt mới rời đi hoàn toàn. Lần ra ban-công, Duy bám chặt thanh vịn. Cậu hít mạnh vào phổi luồng không khí thoáng đãng và sạch sẽ. Đầu óc tỉnh táo có thể khiến Duy suy nghĩ sáng rõ. Một lần nữa, cậu lại nhận thông điệp quen thuộc: Sứ giả bóng tối vẫn ở gần bên, nhắc cậu nhớ về sự hiện diện của mình. ***
Trong khi chờ chuyên viên máy tính xem các hư hại do virus gây ra, Duy mở di động. Có hai tin nhắn gửi đến từ đêm qua. Số máy lạ. Một tin nhắn hình ảnh, với bức vẽ cô gái có đôi cánh chuồn chuồn trổ ra từ hai bên vai, cùng dòng chữ trích ra từ bài hát của Aqua I wish that you were my lollipop… Sweet things, I will never get enough…Tin nhắn kia là một lời hẹn gặp, vào hai ngày nữa, sinh nhật của cậu. Duy chợt hiểu, Kiara đã chủ động bắt liên lạc. Ký ức về lần chạm mặt với sứ giả bóng tối, dưới lốt một cô gái nhỏ xinh xắn ngồi trên băng ghế công viên cái hôm cậu đi ra từ nhà sách cũ, bỗng quay trở lại. Duy rùng mình. Không được phép xem nhẹ những cuộc gặp gỡ hay làm quen tình cờ. Cậu không thể tin ai cả. Ở phòng trực của bệnh viện máy tính, có một máy nối sẵn mạng. Duy hỏi mượn sử dụng. Anh chuyên viên gật đầu. Gõ hai từ khóa Chuồn chuồn xanh và Kiara, cậu tìm ra vài chục thông tin liên quan đến tiệm kẹo và cô chủ nhỏ. Những gì Kiara nói với cậu hoàn toàn chính xác. Cô ta tên thật là Kiên An. Cái tên Kiara là cách người ta quen gọi cô ở trường. Cô bằng tuổi cậu, đang theo học ở một trường Quốc tế nổi tiếng. Tiện kẹo là món quà sinh nhật của ba má Kiara, tặng con gái để thử tài kinh doanh… Có lẽ mình đã quá lo xa. Duy bỗng thấy nhẹ nhõm. Bấm thêm đường link nữa, cậu lọt vào blog của Kiara. Thật là một sự trùng hợp kì lạ. Gần giống như cậu, Kiara có sở thích đặc biệt về đồ họa, nhưng là làm phim. Duy chọn đoạn clip ngắn vừa được up lên hai ngày trước. Hình ảnh sắc nét. Màu sắc trong vắt. Tạo hình chuyển động của nhân vật khá xuất sắc, đặc biệt khi tác giả clip là một cô gái nhỏ. Vẫn là bài Lollipop được chọn làm nhạc nền. Hình ảnh cô gái chạy tung tăng trong rừng, tóc xõa tung. Đôi chân sinh động và nếp váy cuốn theo nhịp bước thật mềm mại. Một con chuồn chuồn xanh bay theo. Cô gái nhỏ ngả lưng nằm trên cỏ, ngước nhìn bầu trời qua vòm lá, lúc này là các đốm xanh lơ. Một cánh tay cô đưa lên cao. Thêm hai con chuồn chuồn nữa lượn quanh rồi đậu lên các ngón tay. Tiếng nhạc bỗng mờ đi. Thay vào đó, âm thanh rù rì khác lạ. Những con chuồn chuồn kéo đến, mỗi lúc một đông thêm. Tất cả đều đậu lên tóc, mặt, tay, cổ rồi bám lan xuống các nếp váy, chân và cả mũi giày của cô gái. Thoạt tiên, đó là một cảnh tượng dễ thương và ngoạn mục. Nhưng, khi khắp người cô bé bị bám kín bởi lũ chuồn chuồn xanh, thì hình ảnh đã trở nên khủng khiếp và ghê rợn không thể chịu nổi. Lời bài hát lại nổi lên Bite me, I’m your… If you’re hungry, please understand. This is the end… of the sweet sugar candyman. Tiếng nhạc vẫn không tắt đi, ngay cả khi nhân vật cô gái nhỏ lăn lộn đau đớn, gào thét thảm thương. Khung hình vẽ chuyển sang cận cảnh. Giữa những đôi cánh chuồn chuồn trong suốt rung lên chấp chới bám đầy khuôn mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt đen sẫm, tràn đầy sự kinh hoàng. Đôi mắt giống hệt của Ghi. Duy đứng bật lên. Vẻ hoảng loạn in hằn trên cậu, rõ đến mức anh nhân viên sửa máy tính cũng chết sững. Chộp tờ phiếu hẹn ngày trở lại nhận máy, Duy lao thẳng ra ngoài. Cậu chạy như điên dọc vỉa hè. Cậu chạy mãi, chạy mãi. Bao lâu không rõ. Cho đến khi không thể chạy được nữa, phải dừng lại thở dốc lên, thì thứ duy nhất còn bám chặt trong đầu cậu là ý nghĩ về những con chuồn chuồn. Đó không phải là hình vẽ trang trí đơn thuần. Sự thật là nó đã được sử dụng như một biểu tượng bí mật. | |
| | | bibi_ppyn Thành Viên Cấp 3
Giới tính : Bài gửi : 74 Points : 120 Điểm Thanks : 32 Tham Gia : 19/08/2009
| Tiêu đề: Re: ĐÔI MẮT LẠNH Thu Aug 20, 2009 9:18 pm | |
| chương 7: cô độc và bị tấn công
Trong một tháng trở lại nay, một điều gì đó đang vây bủa cuộc sống của Ghi. Một điều gì đó khắc khoải và căng thẳng.Đi học về, cô ôm cặp sách lên thẳng phòng riêng, đóng cửa, vặn thật to vài bản nhạc techno vui nhộn để ba mẹ không ngờ vực. Nhưng sự thật là cô không nghe gì cả. Đeo lên tai chiếc headphones, Ghi ngồi co chân bên mí giường, gác cằm lên đầu gối. Hình ảnh của Duy choáng kín tâm trí. Đầy ắp. Cậu ấy và cô cùng nhau đến rạp xem phim. Cậu ấy ngồi trên hành lang ngoài cửa lớp, đọc mải miết một tờ báo mới rồi nhìn lơ đãng đâu đó. Cậu ấy lên bảng giải bài tập hình học, đầy tự tin… Tuy nhiên, tựa như các đoạn phim chồng lên nhau, đầu óc Ghi sau đó sẽ bị xâm chiếm bởi những hình ảnh tối tăm khác, luồn ra từ các giấc ngủ đứt quãng.Đôi khi cô gái nhỏ vẫn ngờ vực tự hỏi có phải mình từng trải qua cơn chấn động mạnh, làm tê liệt vùng vỏ não? Bởi chỉ có như thế, mới có chuyện mỗi khi chợp mắt, cô lại mắt kẹt trong các cơn mơ siêu rành mạch. Các cơn mơ mạnh mẽ đến mức gây ra ảo giác lẫn lộn. Trong hết thảy các cơn ác mộng tồi tệ câm lặng, bao giờ nhân vật trung tâm cũng vẫn là Duy. Một cái xác nhợt nhạt với bàn tay phủ đầy bột đen, tuyệt vọng vươn lên giữa đầm lầy. Một hình nhân với nét mặt bị ăn mòn hoảng loạn rẽ lối, tìm đường thoát thân giữa sự bủa vây của những búi gai khô khốc khổng lồ. Hoặc có lần tồi tệ, là hình ảnh cái áo khoác của cậu ấy còn vương lại trong một phòng học hoang phế… Ra khỏi cơn mơ, Ghi vẫn không nguôi khóc.Tuy vậy, có một lần, cậu ấy đã hiện ra trong một dáng vẻ gần giống đời thực nhất, của những ngày cũ: Một Duy luôn bình thản giấu mình, hướng về Ghi đôi mắt thân thuộc với ánh nhìn trìu mến, vẫy gọi. Trong cô lúc ấy chỉ có ý nghĩ chạy đến với Duy mà thôi. Bàn chân trần của cô lướt trên đầu ngọn cỏ. Ngay cả trong cơn mơ, Ghi vẫn cảm thấy rõ rệt những hạt sương lạnh thấm vào gót chân, cả tiếng vỡ lạo rạo của hàng triệu hạt đất sẫm đỏ. Duy đã ở rất gần. Thế nhưng khi ngỡ chỉ vài sải tay nữa là họ chạm vào nhau thì cậu ấy bỗng lùi dần về phía sau. Cô dấn bước, chạy nhanh hơn nữa, vươn cả hai cánh tay về phía trước. Đột nhiên, cô hẫng hụt. Cảm giác hai lá phổi bị tống sạch không khí ra ngoài, sắp sửa lộn trái như đôi găng tay. Hai chân chơi vơi của Ghi bị sức giỏ bẻ quặt qua hai bên. Cô đang rơi xuống vực. Gia tốc rơi tăng dần đều. Vẫn đứng lơ lửng trong khoảng không, Duy chỉ cúi nhìn theo vật thể rơi, đôi mắt đen sẫm đột nhiên biến đổi, vô cảm như hai viên bi thủy tinh. Hình ảnh cuối cùng mà Ghi bắt được là những cặp cánh trong suốt đang đập nhè nhẹ nhưng liên hồi sau lưng cậu ấy, khiến cậu ấy có thể đứng trong không trung. Điều cuối cùng Ghi có thể làm trước khi tan tành dưới đáy vực sâu hoắm là cào cả mười đầu ngón tay lên cổ, xé rách nó, để tiếng kêu cứu vỡ bung ra… Thức giấc vì tiếng thét của chính mình, thân thể cô gái nhỏ đau nhức, hệt như vừa xảy ra một cú rơi thật. Cổ Ghi đầy các vết trầy xước. Cô nằm im, ngước lên trần nhà, tự hỏi bao giờ những cơn ác mộng mới chấm dứt? Nếu không chấm dứt, thì bằng các nào cô có thể cắt lìa để thoát khỏi chúng? Chỉ có một giải pháp duy nhất là đặt dấu chấm cho mọi liên hệ với Duy. Ý nghĩ ấy hiện ra, nặng trĩu. Và điều ấy đồng nghĩa với việc cô bỏ mặc bạn thân, để cậu ấy biến hình, nhận lấy những hậu quả tàn khốc mà các giấc mơ đã báo trước.Buổi sáng trời mát lạnh mà mồ hôi ức khắp người Ghi. Lưng cô ướt đẫm như tắm. Cuộc nói chuyện ngắn với Duy trên ghế xích đu trong sân chính là điểm quyết định chấm dứt mà rốt cuộc Ghi cũng thực hiện được. Sống trong môi trường truyền hình đầy cạnh tranh, tâm lý luôn sẵn sàng ứng phó với các tình huống xấu nhất, dù còn ít tuổi, cô vẫn tự hiểu một điều, trong một vài việc, thái độ dứt khoát hết sức cần thiết. Dứt khoát để tinh thần được nhẹ nhõm, thoát ra khỏi chuỗi ám ảnh nặng nề. Dứt khoát để tập trung vào các mục tiêu tốt hơn. Dứt khoát bao giờ cũng gây tiếc nuối, thậm chí đau đớn cho một hoặc cả hai bên liên quan. Nhưng, nếu không can đảm thực hiện, tức là đã tự hại chính mình. Một ai đó từng bảo, ngay cả trái tim cũng phải được rèn luyện. Thời điểm rèn luyện tốt nhất là khi đối diện các tình huống yếu đuối… Tuy nhiên, cái lúc Duy ra khỏi khu vườn nhỏ, không vào nhà ngay, Ghi đứng nép bên cổng, lặng lẽ nhìn theo. Cô không khóc nữa. Những lý lẽ vừa tranh cãi với người bạn thân yêu cũng tan biến. Mọi thứ diễn ra quá nhanh. Trong Ghi chỉ đọng lại cảm giác hụt hẫng, ngạc nhiên và cả xa lạ trước chính mình. Dáng vẻ lẫn các cử chỉ của Duy lúc đó in hằn trong mắt cô. Từ đôi vai hơi rũ xuống vì thất vọng. Đôi chân lê bước mệt mỏi. Cho đến cái hành động ném mạnh vật gì đó vào cột điện. Lúc bóng Duy đã khuất hẳn nơi góc ngã tư, Ghi chạy thật nhanh ra đường. Cái vật thể vừa tạo thành một đường bay vòng cung lấp lánh đã mất hút trong đám cỏ dại trong bãi đất rộng đang chờ xây cất.Tốn khá nhiều thời gian, nhờ dải băng ướt phản chiếu ánh nắng như một đôi mắt thấm đầy sợ hãi sắp sửa mờ đục hẳn, Ghi mới tìm thấy gói giấy bóng kính bọc hai chiếc kẹo lollipop khuất trong cái hõm đất. Một nửa của nó chìm hẳn vào vũng nước ngập. Khi cô nhặt cây kẹo, lẫn vào đám cỏ, một con chuồn chuồn xanh to lớn khác thường, bay vụt lên. Ghi giật thót, lùi lại. Tựa mũi tên, con chuồn chuồn lao thẳng vào cổ Ghi, bám lấy, ngoặm một miếng bằng cả hai hàm răng nhớp nháp của loài sinh vật lưỡng cư. Cảm giác đau buốt, thót lên tận đỉnh đầu. Cô hét lên hoảng hốt. Ngay khi cô gái nhỏ vùng vẫy rối loạn thì con vật quỷ quái vẫn bám chặt vào làn da mỏng manh bằng những móng chân sắc nhọn. Trong cử động bất chợt, Ghi khuỵu xuống, xoay hẳn người về hướng Mặt Trời. Ánh nắng chói gắt khiến những đôi gai sắc lẻm đang bấu chặt vào cổ Ghi như bị nung chảy. Con chuồn chuồn chấp chới bay lên, lướt ngang tầm mắt cô gái đau đớn. Một tích tắc rất ngắn, Ghi bỗng nhìn thấy hàng trăn gương mặt hoảng loạn in bóng trong hàng trăm con mắt kép của con vật ghê sợ. “Dạo này mình mới hèn nhát và yếu bóng vía làm sao. Chỉ là một con vật nhỏ mà cũng hoảng lên! Thật chả ra sao cả…”. Ghi tự nhủ khi bước về nhà, bực bội với chính mình. Một tuần sau đó, sinh nhật Duy. Cô bồn chồn nhìn điện thoại hàng trăm lần. Nhưng cô không cho phép mình gọi đi. Và cậu ấy cũng không hề gọi đến.
| |
| | | bibi_ppyn Thành Viên Cấp 3
Giới tính : Bài gửi : 74 Points : 120 Điểm Thanks : 32 Tham Gia : 19/08/2009
| Tiêu đề: Re: ĐÔI MẮT LẠNH Thu Aug 20, 2009 9:20 pm | |
| *** Ghi sốt nhẹ. Ba của cô hết sức lo lắng. Nhìn thẳng vào mắt con gái, ông hỏi đi hỏi lại cô cảm thấy kiệt sức không, có đủ khả năng vừa đảm nhận việc học lớp mười hai, vừa theo đủ các chương trình luyện thi đại học , vừa đi quay, lên hình cho cái reality show Ngôi sao pha lê hay không. Uống cạn viên sủi bọt giảm sốt vừa tan trong cốc nước, Ghi nói nhanh, trấn an ba: - Con mệt chút xíu thôi. Sáng mai thức dậy, sẽ khỏe ngay! - Nếu cảm thấy sức khỏe mất cân bằng, thì đừng cố gắng. Đôi khi, biết buông bớt cũng là sự thông minh. Nếu tham lam con ôm quá nhiều thứ, chỉ cần phút sơ sẩy, một trong những việc của con bị hỏng hóc, thì chính công việc và cảm giác của con về sau còn tồi tệ hơn. Con hiểu ba nói, phải không? - Con sẽ cùng lúc làm được tất cả những việc đó. Không tệ! – Ghi cụp mắt, lật vội quyển sách tiếng Anh, như muốn chấm dứt cuộc nói chuyện không mấy dễ chịu. Vẫn giữ ánh nhìn nghiêm trang, ba cô hạ giọng: - Này Ghi, nói cho ba nghe xem. Dạo gần đây, con gặp chuyện khó khăn? Bao giờ cũng vậy, khi mọi việc giữ nguyên vẻ bình ổn ở bề mặt, nghĩa là điều tồi tệ đang xảy ra. Ghi vẫn học giỏi, vẫn xuất hiện trên TV, chẳng có biểu hiện sa sút nào về hình ảnh. Nhưng Ghi hiểu rõ, bên trong đầu cô, mọi thứ đều đảo lộn. Thương tích. Lo âu. Lựa chọn. Nỗi khiếm đảm. Và nhất là sự trống trải không thể chia sẻ. Bằng trực giác sắc bén, ba cô đã lờ mờ nhận ra các biến đổi bất thường của đứa con duy nhất trong nhà. Giá như Ghi có thể nói ra sự thật để ba cô cho cô một lời khuyên nào đó. Nhưng, nếu cô không được tin cậy thì sao? Bao giờ người lớn cũng nhìn nhận vấn đề theo cách mà họ tin là họ đúng. Những gì hơi chút màu sắc bất thường, những gì vượt ngoài tầm phán đoán sẽ được quy kết là hoang tưởng hoặc điên rồ ngay. Vì thế, im lặng và tự giải quyết thì hơn. Ghi gắng mỉm cười: - Chẳng có gì đâu, ba. Có thể con hơi thiếu ngủ. Con sẽ cố gắng làm bài tập nhanh. Nghe nhạc ít. Không đọc truyện tranh nữa. Đi ngủ sớm. Ba mẹ đừng lo lắng! - Việc con ít vui có liên quan đến Duy không? Từ hồi hè tới giờ, ba ít thấy bạn con gọi điện thoại vào buổi tối! Hình như cũng ít ghé hơn! - Bạn ấy bận lắm, ba ạ… - Ghi lảng tránh – Mà thôi, con không muốn cả hai mất thời gian không cần thiết. Hơn nữa, trong hợp đồng làm host cho Ngôi sao pha lê, có điều khoản yêu cầu con giữ hình tượng trong sáng. Con không muốn có lời dị nghị hay bức ảnh nào của ai đó không hiểu chuyện tung lên blog. - Quyết định của con ba tôn trọng thôi. Nhưng ba không thích lắm lý do vì công việc mà lảng tránh bạn bè. - Con không có lựa chọn nào khác! – Cô gái nhỏ quay mặt đi. - Thôi được, không nói nữa! – Thoáng thất vọng, nhưng ba Ghi vẫn bình thản – Dù có việc gì, thì con cũng đừng quên, ba mẹ luôn là bạn thân của con. Có thể giờ đây ba mẹ không còn hiểu con nhất. Nhưng luôn là những người thương yêu con nhất! Những lời nói giản dị của ba khiến cô con gái nhò khựng lại, thấm thía xúc động. Ghi chợt hiểu, dù có gì tăm tối nhất, thì bao giờ cô cũng có một nơi chốn an toàn nhất để tựa vào. Ghi nói khẽ: - Con nhớ rồi, ba! Cầm hộp thuốc và cốc nước ra đến cửa phòng, ba Ghi chợt quay lại: - Tuần sau, ba phải tham dự một hội thảo y tế ở Ai Cập. Mẹ cũng phải bay ra Hà Nội vì công việc của công ty. Chỉ còn mình con ở nhà. Khoảng hơn một tuần. Con có muốn qua bên nhà bác Hai ăn cơm và ngủ nhờ bên đó? - Con có thể ở nhà một mình. Sẽ chẳng có gì tồi tệ như trong phim Home Alone đâu. Ba mẹ không tin con sao? – Gương mặt xinh xắn của cô gái nhỏ lại trở nên tươi tắn và đầy vững tin. - Tốt! Ba cũng chỉ muốn nghe con nói như vậy! – Ba Ghi nheo mắt – Tới hôm đó, mẹ sẽ giao cho con một khoản tiền. Chị giúp việc đến vào buổi tối, giúp con dọn dẹp nhà cửa và nấu ăn. Các việc khác thì con phải độc lập. Ba sẽ thử coi cô tiểu thư nhà mình chăm sóc bản thân và tự quản lý cho tiêu ra sao. - Nhưng cho đến hôm đó, con cần chút tiền đấy. Mà con chưa được lãnh cát-sê đâu. Ba cho con tạm ứng trước một khoản nhỏ, được không ba? – Ghi nghẹo đầu cười, nói liến láu. *** Hiệu làm tóc không rộng mênh mông ba tầng lầu hay lắp đầy kính như các trung tâm tóc thời thượng. Tuy nhiên, nó được bài trí khá đặc biệt. Những chiếc ghế thanh mãnh màu hồng dâu được ngăn cách với nhau bởi các ngăn kệ nhỏ sơn trắng, xếp kín hàng chục quyển tạp chí phong cách và thời trang dành cho teen girl. Trên tường, các túi vải đựng dụng cụ làm tóc cũng tạo hình những nhân vật xinh xắn từ phim hoạt họa. Lúc chờ đợi, khách hàng có thể online hoặc chơi game trên máy tính lắp đặt sẵn trong hiệu. Người tạo mẫu tóc, thợ làm móng và các nhân viên phục vụ khác đều mặc chemise màu trắng và đeo tạp-dề hồng, đi lại như mắc cửi, nói cười với khách tựa những người bạn thân thiết từ lâu. Và điểm quan trọng hơn cả, tất cả các kiểu tóc lạ mắt nhất hay đáng yêu nhất của các ngôi sao teen pop đều được thực hiện ở địa chỉ này. Chẳng có gì khó hiểu, khi hiệu làm tóc luôn là điểm đến đông đúng của các cô gái vào sáng chủ nhật. Ghi bước vào, hàng chục đôi mắt quay lại phía cô, cười thì thào. Không phải vì họ nhận ra Ghi, MC truyền hình nổi tiếng, mà bởi bộ trang phục áo vải suôn và quần lửng khá đơn giản của cô không giống bất kì ai bước vào nơi này. Tuy nhiên, stylist chính của hiệu tóc – một người có bộ khung xương và các chi tiết cơ thể đàn ông cùng mái tóc ép mượt và gương mặt trang điểm theo kiểu của một phụ nữ xinh đẹp – không đời nào nhầm lẫn khách hàng ruột. Ông nhận ra MC nổi tiếng ngay khi Ghi vừa đẩy cửa. Cô cũng cười tươi, vui thật sự. Từ hồi tiệm cắt tóc còn là một tiệm xập xệ, Ghi đã đến cắt. Giống như giữa hiệu tóc và cô gái trẻ có sự tương đồng đặc biệt. Cả hai cùng lớn lên, cùng tạo dựng tên tuổi trong giới teen. Chẳng bao giờ Ghi tỏ ra tò mò hay tỏ ra kì thị với thể hiện giới tính khá đặc biệt của stylist. Mỗi người có một cách thể hiện bản thân. Cuộc sống nhờ vậy mới hấp dẫn. Ghi luôn nghĩ như thế. Và stylist cũng quý Ghi hơn cả mức đặc biệt. Vồn vã ra đón, chỉ cần một cú liếc mắt thật nhanh khuôn đầu cô khách, ông ta đoán trước ý định của cô gái nhỏ: - Chiều nay đi thu hình hả? Cưng muốn chị làm kiểu tóc xinh xinh ha? Xoăn nhẹ và rủ xuống hai bên tai, trước trán bấm thẳng, kiểu đầu Bob đang thịnh. Trông cưng sẽ giống hệt một cô công chúa nhỏ đáng yêu! - Không, em không thích hình tượng công chúa hay búp bê nữa đâu! – Ghi nhăn trán – Quá nhiều cô gái làm tóc và ăn mặc như thế. Em cảm thấy nhàm chán… - Uh huh! Hiểu! Chị hiểu! – Mái tóc ép gật lia lịa. Đôi môi to son đỏ thắm cười rạng rỡ - Ngôi sao tạo ra phong cách, buộc cả thế giới nhìn mình và bắt chước mình. Chứ họ không chạy theo đuôi, không sao chép của ai! - Ui, em không phải ngôi sao! – Ghi bật cười trước nhận xét ngầm ý tâng bốc thái quá – Em chỉ là người dẫn chương trình tìm kiếm ngôi sao thôi mà! - Haizzz! Đừng có khiêm tốn quá chứ. Ai mà không biết cưng là một celeb đáng yêu nhất. Nào, nói đi, ý tưởng của cưng là gì, hoặc cưng có mang theo mẫu không? Đưa chị coi, chị sẽ làm được cho cưng liền hà! - Show của em đã xong giai đoạn một. Chiều nay bắt đầu làm phóng sự ghi hình không gian sống của các thí sinh lọt vào vòng trong. Em muốn có một hình tượng khác, tươi tắn và thoải mái hơn. Còn tùy chị xử lý. Chắc chắn chị giỏi hơn em ở lĩnh vực này! Mắt nhà tạo mẫu tóc sáng lên. Ông dẫn Ghi vào khu vực trong cùng. Ở hành lang hẹp, bỗng cả hai bị ép sát vào tường. Một vị khách vội vã rảo bước, len nhanh vào khu vực bên trong. Ghi ngờ ngợ từng gặp nhân vật này ở đâu nhưng không thể nhớ ra. Khi họ đến gian phòng dành riêng cho khách VIP, chiếc ghế trung tâm đã bị chiếm. Trong bộ váy tím thẫm xếp pli tỏa ra sang trọng trên mặt ghế, vị khách đang vươn cổ, chăm chú ngắm nhìn từng đường nét gương mặt phản chiếu trong tấm kính. Phải thừa nhận cô bé còn hơn cả xinh đẹp. Khuôn mặt dài và hẹp trắng muốt. Hàng lông mi dày rợp viền quanh đôi mắt to. Ghi tự nhủ, ấn tượng trong trẻo là bởi cô ta có màu mắt xám tro lạ lẫm. Nếu nhìn lâu, cảm giác ban đầu sẽ bị thay đổi. Ngoảnh nhìn stylist và Ghi vừa vào, vị khách váy tím cao giọng như ra lệnh: - Ông làm tóc cho tôi trước, liền bây giờ được không? Tôi có việc gấp lắm đó! Vẻ mặt stylist thoáng khó chịu. Tất cả những vị khách biết ý đều gọi ông ta là chị. Nhưng, một khi khách đã bước chân vào khu vực này, tức là đồng ý trả tiền nhiều hơn bên ngoài, thì họ sẽ được stylist giỏi nhất của hiệu tận tay làm tóc, được hưởng các dịch vụ tốt nhất, thì đồng thời cũng nhận được một thái độ mềm mỏng dễ chịu. Hiểu tình thế khó xử của stylist, Ghi nói ngay: - Chị cứ làm cho cô ấy trước đi, em chờ cũng được! Sau một hồi ngần ngừ xem lướt hình ảnh trên màn hình máy tính, cô khách lạ lựa chọn kiểu tóc xù bông và nhuộm màu bạch kim, theo bộ ảnh mới nhất của Christina Aguilera. Như vậy sẽ phải nối thêm tóc. Sau đó cắt uốn lại, rồi mới xịt keo nhuộm giả. Cô khách nhăn mặt khó chịu. Stylist thản nhiên lùa tay vào mái tóc mỏng loăn xoăn: “Tóc thật của cô thật tệ. Chỉ còn cách nối thêm tóc giả mà thôi!”. Cô khách đành gật đầu nghe theo tư vấn, nhưng vẫn không đổi thái độ: “Vậy cứ làm thế đi. Đừng quên, tôi muốn có một mái tóc nổi bật nhất, chưa từng có ở đây!”. Một người thợ nối tóc được gọi vào, mang theo những lọn tóc kết loại đắt tiền nhất, làm từ tóc thật. Trong khi đó, stylist quay sang Ghi, bắt đầu chú tâm vào mái tóc của cô. Phó mặc cho stylist thân quen, Ghi mở quyển tập mang theo, chăm chú học bài cho tuần sau. Cô không hề biết, qua tấm gương soi,vị khách váytím đăm đăm quan sát có bằng đôi mắt xám troRõ ràng, cô ta biết Ghi làai. “Xong!”. Sau hơn hai tiếng cắt, uốn rồi lại tỉa và sấy, stylist tháo tấm khăn khoát quanh cổ Ghi, nói to, xoa tay hài lòng. Ghi nhìn lên, bàng hoàng. Một người hoàn toàn khác đang nhìn ra từ tấm gương. Kiểu tóc thay đổi diện mạo bề ngoài ghê gớm. Mái tóc tém ngắn dợn sóng để lộ vầng trán rắn rỏi thông minh. Từ một hình ảnh trong sáng nhẹ nhàng quen thuộc, giờ đây Ghi đã biến thành một cô gái mạnh mẽ, đầy cá tính. Chỉ cần make up và thay trang phục, ấn tượng đặc biệt sẽ còn tăng gấp đôi. Dùng máy thổi sạch vụn tóc trên áo Ghi, stylist chợt ngạc nhiên: “Cổ cưng bị sao vậy nè?”. Cô giật mình, nghiêng đầu. Bên mé cổ bên trái, vết cắn của con chuồn chuồn từ hai tuần trước tự dưng đen sậm. Bao quanh nó là vòng tròn bầm tím to bằng đồng xu. Cô chết sững: “Em bị côn trùng cắn!”. “Nếu lên hình, cái vết này sẽ làm cưng trông kinh khủng lắm đó! – Stylist nhận xét – Phủ phấn che cũng được, nhưng có thể làm nhiễm trùng. Chị có cách này giúp cưng hay lắm!”. Trong chớp mắt, stylist cắt miếng băng cá nhân vừa bằng vết bầm, dán lên. Rồi ông dùng một hình xăm giả, vẽ những quả chuông, phủ lên khoảng da có miếng băng màu da người. Trong gương, cô gái váy tím vẫn chòng chọc quan sát tất cả những gì đang diễn ra trước mắt.
| |
| | | bibi_ppyn Thành Viên Cấp 3
Giới tính : Bài gửi : 74 Points : 120 Điểm Thanks : 32 Tham Gia : 19/08/2009
| Tiêu đề: Re: ĐÔI MẮT LẠNH Thu Aug 20, 2009 9:21 pm | |
| Thanh toán hóa đơn và gửi thêm tiền tặng stylist, Ghi ôm tập học vội vã về nhà. Ra đến ngoài, vẳng tới tai Ghi những tiếng ồn ào từ khu vực VIP. Nhưng cô không thể quay vào xem chuyện gì xảy ra. Ba mẹ đi công tác, nhà không thể bỏ trống không có người trông. Sau tiếng ồn ào, còn vang lên một tiếng hét âm vang, đầy ghê khiếp của stylist. Lúc người thợ nối tóc hoàn thành xong phần việc của mình, stylist quay sang tỉa tóc cho vị khách váy tím. Ông ta không thể tin vào mắt mình. Tất cả các mối nối trên đầu cô ta đã biến mất. Những lọn tóc nối đã biến thành tóc thật. Dày và rậm. Mát lạnh, thở phập phồng giữa các ngón tay. “Chuyện gì vậy?” – Stylist hét to. Làn da trên mặt ông biến sắc, lớp phấn son đậm đặc cũng không thể che đậy. Vị khách cứ thản nhiên: “Đừng hỏi gì hết, cứ làm tiếp đi!”. Sự sửng sốt ngạc nhiên của stylist bỗng biến thành thái độ giận dữ pha lẫn cương quyết. Gạt đổ cái bàn có bánh xe xếp đồ nghề, ông ta vẫn thét lên the thé: “Không, tôi phải biết chuyện kì quái gì đây, làm tóc sau!”. Nhanh như chớp, vị khách đứng trước mặt stylist. Cánh tay cô ta vươn dài, những ngón tay cắm phập, bấu chặt vào cổ người đối diện. Bằng một sức mạnh ma quái, cô ta nhấc bổng thân hình to lớn của nhà tạo mẫu tóc lên cao, nện mạnh ông vào tường. Stylist hoàn toàn tê liệt, đổ khuỵu xuống. Năm phút sau, tỉnh lại, ông ta đi như trôi về phía cô khách. Mọi đồ đạc trong khu vực VIP gọn gàng như chưa từng có gì xảy ra. Vị khách váy tím vẫn ngồi thẳng lưng trên chiếc ghế da màu hồng dâu, chờ làm tóc… Hết thảy những diễn biến đó Ghi không hề hay biết. *** Ghi xem lại lịch làm việc. Buổi ghi hình phóng sự phát kèm trong show Ngôi sao pha lê, bắt đầu lúc sáu giờ chiều, ở một tiệm kẹo mang cái tên là lạ – Chuồn chuồn xanh. Cảm giác rùng mình thoáng qua. Chỉ là trùng hợp thôi, không sao. Ghị tự nhủ. Mọi thứ chuẩn bị xong xuôi. Để hợp với kiểu tóc mới, cô chọn chiếc áo vải chiffon mềm rũ, cổ vuông, quần jeans ôm lưng cao kiểu mới nhất và đôi giày escapin cùng màu đỏ sẫm của áo. Cái vết xăm giả nhìn khá xinh, nhưng có thể ông đạo diễn khó tính người Úc sẽ bực bội. Ghi lấy chiếc khăn tay nhỏ, gấp chung với dải ruban tháo ra từ gói kẹo, buộc nhẹ quanh cổ. Một điểm nhấn xinh xăn và bắt mắt. Xe hơi của đoàn phim đến đón Ghi. Cô tranh thủ đọc lại kịch bản. Nhân vật chính tên Kiên An, nick thường gọi là Kiara. Chú ý chi tiết sẽ có phỏng vấn bạn trai của cô ta, Ghi hí hoáy viết sẵn một vài câu hỏi khéo léo và tế nhị. Tiệm kẹo gần nhà Ghi. Hôm nay nó tạm thời đóng cửa, để quay phóng sự. Khi nhân vật chính bước xuống từ cầu thang, Ghi im sững. Chính là người đã cùng làm tóc trong khu vực VIP ban sáng. Đúng, cô ta từng là thí sinh tham gia vòng loại. Nhưng lúc đó, Ghi đã không chú ý. Mái tóc xù bông, trắng xóa, bao quanh gương mặt Kiara như một vòng hào quang. Cô ta mặc váy đỏ, giống hệt màu áo Ghi. Art director của chương trình đề nghị nhân vật chính thay áo. Kiara nũng nịu, mắt trong veo: “Không chịu đâu. Tóc em sẽ rối tung lên, xấu xí lắm!”. Không để cả nhóm mất thời gian, Ghi đứng lên, xách bọc trang phục mang theo dự phòng: “Em sẽ thay áo!”. Kiara dẫn Ghi qua restroom. Bước vào luôn vào bên trong, cô ta chộp lấy hai đầu khăn buộc hờ trên cổ MC, siết mạnh. Bị tấn công đột ngột, Ghi tê dại, ngạt thở. Kiara thì thào: “Hãy biết rõ vị trí của mi ở đâu!”. Hơn năm phút, Ghi mới tỉnh lại. Cô loạng choạng thay áo, chùi vết phấn mắt bị nhòe rồi bước ra ngoài. Thật nhí nhảnh và dễ thương, Kiara đang nói về các loại kẹo, về ý tưởng kinh doanh độc đáo của mình. Theo đúng kịch bản, Ghi bước đến, mỉm cười lên tiếng: “Ai là người thân thiết nhất, luôn ở bên bạn mỗi khi khó khăn?”. Vẫn giữ nguyên nụ cười trong veo, Kiara khoát tay: “Anh ấy đến rồi kìa!”. Ống kính quay hẳn về phía lối đi. Các chuyên viên ánh sáng chuyển hướng đèn chiếu. Ghi cũng ngoảnh lại nhìn. Duy hiện ra ở khung cửa kính. Cậu ấy bước đi thong thả trong luồn sáng chói mắt. | |
| | | bibi_ppyn Thành Viên Cấp 3
Giới tính : Bài gửi : 74 Points : 120 Điểm Thanks : 32 Tham Gia : 19/08/2009
| Tiêu đề: Re: ĐÔI MẮT LẠNH Thu Aug 20, 2009 9:22 pm | |
| chương 8: Mật lệnh
Từ các nếp gấp của tấm drap bọc giường vẳng ra những tiếng răng rắc thoảng nhẹ. Đêm cuối năm khá lạnh. Dường như các lớp vải đã biến thành một mặt băng mỏng. Chỉ cần Duy trở mình, lớp băng sẽ tức khắc vỡ vụn, khiến cậu chìm thẳng xuống lòng hồ tối đen như cái đêm cắm trại ở bìa rừng suýt chết đuối giữa làn nước buốt giá. Hai tay bắt chéo trên bụng, chân xuôi thẳng, Duy thở nhẹ. Cậu đã giữ nguyên tư thế xác ướp ấy bao lâu không rõ. Hướng thẳng lên trần nhà, đôi mắt cậu mở căng, biến thành hai cái hốc ngập đầy thứ bóng tối lỏng và đặc sánh. Trong không gian tĩnh mịch, hết thảy mọi tiếng động, dù nhỏ nhất, đều được khuếch âm trong thứ chất lỏng đen sẫm của đêm, trở nên không thể chịu nổi với đôi tai thính nhạy. Từ tiếng nghiến gỗ bất tận của một con mọt thức trắng cuối chân giường. Tiếng một chiếc lá đọng trĩu nước sau cơn mưa vừa ngớt, thỉnh thoảng rung bần bật, đập vào mặt kính cửa sổ. Tiếng cánh cửa gỗ từ hành lang vào phòng cậu không cài chốt, đôi khi kẽo kẹt đu đưa. Cả tiếng tút lên đôi khi của màn hình máy tính lúc tối cậu quên tắt, vẫn còn ở chế độ chờ… Nhưng, Duy chờ đợi một âm thanh hoàn toàn khác. Chắc chắn nó sẽ đến. Một tháng một lần, vào ngày thứ sáu của tuần cuối cùng. Nó sẽ đến, ngay sau khi chiếc đồng hồ từ tầng nhà dưới điểm chuông xa xăm báo vào đúng nửa đêm. Khi ấy, chốt cửa kính nhè nhẹ nhấc lên. Cánh cửa mở ra như được điều khiển tự động. Rồi sứ giả địa ngục, với hình dáng biến đổi mỗi lần mỗi khác, sẽ cúi xuống bên cạnh thành giường, thở vào mặt Duy hơi thở ẩm mốc, gọi cậu dậy. Họ sẽ có cuộc nói chuyện ngắn gọn, bắt đầu từ một vài khó khăn mà Duy đang gặp phải ở trường học và trong cuộc sống. Lời hứa – luôn thành sự thật, trong thời hạn nhanh nhất và hiệu quả nhất – giúp giải quyết những vấn đề rắc rối sẽ được vị sứ giả khẳng định với Duy. Rồi sau đó, cậu sẽ lắng nghe những điều cần thực hiện trong thời gian sắp tới. Dù là lý do này hay lý do khác, thì cuối cùng, vẫn là yêu cầu tìm ra những con người có nguồn máu trong sạch và mạnh khỏe, chưa từng trải qua bệnh tật nặng nề hay các cuộc phẫu thuật. Duy chép những cái tên cậu dò la được thành một danh sách, báo lại cho sứ giả. Cũng có khi cậu nhầm lẫn trong lựa chọn. Sau đó, cậu sẽ phải chuộc lỗi bằng cách tìm ra những con mồi trẻ trung hơn. Nếu không muốn bị lấy lại hộp phấn đen. Số nạn nhân của Duy đã hơn con số mười ba. Đủ mọi thành phần. Không ai trong số đó có thể ngờ tai họa giáng xuống đầu họ. Họ không thể biết nguyên cớ. Và ghê sợ nhất, họ không thể đoán được, ai là chủ mưu. Tất cả được đổ cho sự tình cờ. Hơn một lần, Duy hỏi vì cớ gì vị sứ giả nhất thiết phải tìm ra những con mồi như thế. Câu trả lời chỉ là nụ cười bí hiểm, hoặc có khi là tia nhìn lạnh lẽo. Tuy nhiên, lần gặp gần đây nhất vào tháng trước, trong tâm trạng dễ chịu, sứ giả đã buột miệng: “Mi có hiểu để làm cho một người đã chết từ hàng ngàn năm trước sống lại là như thế nào không? Ngay cả cái thời đại đầy rẫy các máy móc kĩ thuật, việc đó cũng gần như là bất khả, đúng không. Thế mà ở vương quốc bóng đêm, công đoạn ấy sắp hoàn thành…”. Duy nín lặng. Cậu hiểu, sứ giả không tuôn ra những lời ba hoa. Những chi tiết vầ Tutankhamun và lăng mộ vị Pharaoh trẻ tuổi thuộc vương triều thứ 18 với cậu không còn xa lạ. Ngay cả cái chết kì bí của ông ta ở tuổi mười chín Duy cũng đã tìm được lời giải khả dĩ. Khi cậu đưa câu hỏi về cái chết bí ẩn này lên forum của những người quan tâm đến thế giới cổ đại và những điều huyền bí, Christian Weyer – một người Anh theo đuổi các nghiên cứu mật ngữ vì tin rằng đó là con đường duy nhất tìm ra chìa khóa cho các pháp thuật cổ đại – đã chia sẻ phát hiện đặc biệt cho Duy. Đổi lại, cậu chấp nhận tiết lộ cho riêng ông ta một số trải nghiệm mà cậu chỉ muốn giữ kín cho riêng mình khi sử dụng phấn bột đen. Sau vài e-mail trao đổi riêng, Chritian cho Duy biết, cái chết củaTutankhamun không phải do bệnh tật, tai họa hay bị ám sát như nhìn nhận của các nhà khoa học chính thống. Thực chất, nó là một lựa chọn. Lựa chon liên quan tới một lời nguyền lớn lao được ghi bằng mật ngữ. Về quyễn lực thống trị và một cuộc tái sinh đã được định trước. Bí mật truyền đời được giấu kín, chỉ một vài hậu duệ được chọn lựa của vương triều Ai Cập nắm giữ. Đó chính là nguyên nhân vì sao những kẻ kế vị hoặc mang dòng máu Pharaoh luôn tìm mọi cách xóa nhòa dấu tích, đánh lạc hướng, đưa ra các thông điệp giả để giải thích sai lạc dấu vết trên hầm mộ về vị Pharaoh trẻ tuổi đã lựa chọn sự hy sinh thần bí. Giờ đây, thời điểm Tutankhamun quay trở lại thế giới đã đến. Để tạo dựng nên một đội ngũ mới cho ông ta, các sứ giả đắc lực túa đi khắp ngóc ngách trên trái đất, tìm kiếm những người trẻ trung, thử thách họ, rồi lựa chọn đưa họ gia nhập đội quân địa ngục…
| |
| | | bibi_ppyn Thành Viên Cấp 3
Giới tính : Bài gửi : 74 Points : 120 Điểm Thanks : 32 Tham Gia : 19/08/2009
| Tiêu đề: Re: ĐÔI MẮT LẠNH Thu Aug 20, 2009 9:24 pm | |
| *** Tiếng chuông đồng hồ báo nửa đêm đã vang lên vài phút trước. Cửa sổ vẫn im lìm. Đôi khi, một vệt đen phớt nhanh qua mặt kính đốm ướt. Nhưng chỉ là nhánh cây thấp chuyển động trong gió hoặc một con dơi nào đó chao cánh bay đi kiếm ăn. Những ý nghĩ trong đầu Duy bước đi chậm rãi. Về Ghi. Về sự choáng váng rồi nhanh chóng biến thành thái độ xa lánh của cô ấy khi nhận ra cậu đã có một người bạn gái mới. Ý nghĩ về chính mình. Về nhận thức sai lầm mà không sao tránh được, mỗi ngày một dấn vào sâu hơn… Duy vẫn nằm im ở tư thế của xác ướp. Đột nhiên, lưng cậu nhói lên. Cảm giác đau nhẹ thoạt đầu phát ra từ một điểm giữa sống lưng rồi tăng dần cấp độ. Hệt như bên trong cậu, có một mũi khoan nhọn hoắt đang hoạt động, phả hủy vùng thượng vị. Cậu đờ dại, tự nhủ cơn đau sẽ trôi qua. Thế nhưng, nó không trôi qua. Cái điểm nhói buốt bắt đầu lan ra rộng hơn. Cảm giác đau đớn giống như một con mắt thứ ba, tách ra khỏi cậu. Nó khiến Duy như nhìn thấy rất rõ những gì đang xảy ra ở bên dưới lưng mình, như quan sát một kẻ khác. Cái điểm đau đầu tiên chính là một lỗ thủng, do mũi khoan tạo ra, lúc này hiện nguyên hình là một chiếc rễ bao phủ bởi một lớp chất nhầy ướt của ốc sên vươn ra. Xuất phát từ giữa hai lá phổi, cái rễ xuyên qua da, mỗi lúc một vươn dài hơn, sắp sửa len qua lớp vải giường. Không những thế, xung quanh chiếc rễ còn tủa ra những chùm rễ nhỏ hơn, đang chen chúc nhau, tìm cách len qua làn da bên dưới lưng Duy càng nhanh càng tốt. Cậu không thể đụng cựa gì nữa. Cả thân thể cậu dính chặt vào lớp vải giường. Tấm lưng cậu vỡ vụn bởi sự sinh sôi nhanh chóng ghê khiếp của hàng ngàn chiếc rễ cây trong suốt, nhỏ li ti. Con mắt đau đớn bám chặt vào khoảng lưng trắng bệch với những đường nứt vỡ xanh tái. Một cách thản nhiên, chiếc rễ chính cùng hàng ngàn chiếc rễ nhỏ nhầy ướt nối nhau xuyên thủng tiếp lớp vải, xuyên qua tấm nệm, buông thõng xuống sàn. Bỗng dưng, sự trong suốt của những chiếc rễ đổi màu. Nó hồng lên, rồi nhanh chóng chuyển thành màu đỏ. Một mạng lưới hút và truyền máu trực tiếp, từ Duy sang một vật thể khác dưới gầm giường. Điều đó là sự thật bởi cái vật thể tiếp nhận máu từ Duy không còn trong suốt nữa. Máu của cậu làm nó chậm chạp hiện hình. Con mắt thứ ba mở to căng, kinh hoàng. Vật thể đó chính là cậu. Như vừa chui ra từ khoang miệng một con ốc sên. Ướt nhép. Nhầy nhụa. Với các múi cơ phập phồng, còn chưa được bao phủ bởi lớp da hoàn chỉnh. Duy chợt hiểu. Cậu đang mất đi. Mất đi chính thể xác cậu, linh hồn cậu, theo đúng nghĩa đen. Để tạo ra một vật thể sao chép khác. Giống hệt. Nhưng vĩnh viễn không phải là cậu nữa. Bằng tất cả bình sinh, Duy giật mạnh hai cánh tay bắt chéo trên bụng. Chống khuỷu tay xuống mặt nệm, cậu gắng sức ngồi bật lên. Tiếng đứt lựt phựt của những cái rễ bị kéo căng hết cỡ vang lên rõ mồn một, tựa các sợi dây đàn. Nhưng cậu không còn biết gì khác ngoài việc phải đứt lìa tức khắc khỏi vật thể ẩn nấp dưới gầm giường kia. Duy trở người, lẳng mạnh thân hình, rơi tự do từ mặt giường xuống sàn gạch. Tấm nệm – vẫn bám theo lưng cậu bởi những cái rễ - lật úp xuống theo. Duy nằm sấp. Phổi cậu bị đè ngạt. Hệt như cả một ngọn núi lớn đổ ập, chôn vùi thân thể Duy. Duy nằm im như thế bao lâu không rõ. Cảm giác đau đớn trên lưng tăng lên ghê khiếp, khiến ý định gượng dậy mờ đi rồi mất hẳn. Những muốn rống lên theo cách một con thú hoang dã bị trúng thương, nhưng tiếng kêu của Duy tắc lại trong cuống họng. Xương và các khối cơ mất máu, tựa bị sấy khô, như muốn tan ra thành tro bụi. Mình sắp chết rồi… Ý nghĩ lờ mờ lướt qua. Hơi thở dần dần rời bỏ Duy. Bất chợt, ngoài cửa sổ, một vết rạch sáng chói lóe lên. Mọi cảnh vật ngoài kia trong chớp nhoáng hiện ra với tất cả những đường nét sắc bén. Từ nhánh lá xòa gần kính cửa. Các nóc nhà bên kia đường với những cột ăng-ten. Các cụm mây sáng trắng đang trôi về chân trời phía Tây. Và có một bóng chim bay vút qua, như lao thẳng về phía ánh sáng của tia chớp. Bỗng nhiên, Duy nghĩ cậu chính là bóng chim ấy. Lao đi. Thoát ra khỏi cái cảm giác chết chóc đen tối này… Hóa thân thành con ốc sên kiệt sức, Duy trườn trên mặt sàn. Chậm. Mệt nhoài. Trườn về phía cổng thông ra hành lang. Có chút gì đó như may mắn khi một cơn gió làm cánh cửa bỗng mở rộng. Cậu nghe tiếng tim thoi thóp trong lồng ngực. Cậu nghe tiếng thở dốc lên của chính mình. Nhưng cậu không cho phép mình bỏ cuộc. Đầu ngón tay chạm vào mí ô gạch sát ngoài cùng căn phòng, Duy nhoài mạnh. Tấm nệm cồng kềnh trên lưng mắc kẹt lại bởi khung cửa. Cậu bò tiếp, thoát hẳn ra hành lang cuối dãy tầng hai. Dù đã thoát khỏi sức nặng đè bẹp, Duy vẫn nằm im. Bụng cậu ướt mồ hôi. Cảm giác lạnh từ sàn nhà thấm ngược vào bụng. Có tiếng động bên phòng ba mẹ phía đầu kia hành lang. Có lẽ ba cậu vừa tỉnh dậy. Duy gắng đứng lên. Cậu lảo đảo đi về phía phòng tắm lớn ngay gần cầu thang. Duy đoán đúng. Ba cậu mở cửa, nhìn ra. Ông hơi giật mình: “Duy đấy hả?”. “Dạ. Con nè ba. Con muốn lấy cái khăn trong phòng tắm!” – Tay Duy vịn chặt tay nắm cửa. Giọng nói yếu ớt của cậu khiến ba cậu nghĩ chệch sang hướng khác. Ông bật cười, kiểu thông cảm và hiểu biết giữa đàn ông với nhau: “Ừ, nhanh lên, coi chừng cảm lạnh nhé!”. Sự im lìm lại bao phủ căn nhà. Duy bước vào phòng tắm, bật đèn sáng và cài lại cửa. Cậu muốn nhìn tận mắt lưng mình trong gương soi. Cậu ngoảnh người lại. Khoảnh lưng nguyên vẹn. Lớp da bằng phẳng. Không một vết nứt hay lỗ thủng nào. Chỉ có điều, nó trắng đến mức ngả sang độ trong suốt. Và trên cái nền trắng kỳ dị ấy, chằng chịt những mạch máu tái xanh, nhỏ hơn sợi chỉ. Duy hoàn toàn tê liệt. Cậu từng vẽ bằng máy tính một khuôn mặt của sứ giả với làn da nổi gân máu xanh. Và giờ đây, làn da đó đang hiện diện trên chính con người cậu, thân thể cậu. | |
| | | bibi_ppyn Thành Viên Cấp 3
Giới tính : Bài gửi : 74 Points : 120 Điểm Thanks : 32 Tham Gia : 19/08/2009
| Tiêu đề: Re: ĐÔI MẮT LẠNH Thu Aug 20, 2009 9:25 pm | |
| *** Duy là một trong vài học sinh vào trường sớm nhất. Khoảng sân rộng không một bóng người. Trên các tầng lầu, những ổ gạch chéo cổ xưa tạo cảm giác dãy hành lang sâu hun hút. Bắt đầu chuỗi ngày lạnh trong năm. Không khí trở nên dễ thở hơn, nhất là lúc ban mai. Những tia nắng trong veo mềm dịu nhuộm cảnh vật trong làn ánh sáng xanh vert mờ nhạt. Trong một ngày như thế, dường như mọi thứ đều chậm lại. Duy ủ một tay vào túi áo khoác. Bỗng nhiên, Duy nhận ra đã lâu lắm rùi, cậu không chú ý đến cảnh vật và sự thay đổi của xung quanh. Cậu chỉ nhớ đến các rắc rối cùa riêng mình, thậm chí tập trung hơn nữa, một số vấn đề phát sinh từ hộp phấn ma thuật… Bước thong thả, Duy đi hết cầu thang lên dãy lớp 12, tầng trên cùng của khối nhà. Giám thị vừa đi qua mở cửa các phòng học. Chếch cuối dãy hành lang, trên một nhánh cây sao vươn cao lên nền trời xanh thẳm, có một vật thể nào đó đang chuyển động. Duy nhìn chăm chú. Một con chim khá lớn màu tro xám đang chuyển động theo chiều ngang trên nhánh cây bằng đôi chân mảnh khảnh. Dáng vẻ nó thật ủ rũ. Có lẽ nó bị ốm, hoặc đi lạc khỏi bầy, Duy nghĩ. Bất thình lình, giống như bị tuột chân, con vật buồn bã ấy rơi xuống khoảnh sân. Thoạt đầu, nó chúc về phía dưới. Sau đó, lực cản thốc lên từ bên dưới cùng sức gió khiến con chim xoay tròn như một nắm lông xác xơ, thảm hại. Con vật hoàn toàn mê mụ trong tai họa đột ngột. Thế nhưng, khi còn cách mặt đất chừng một mét, bỗng dưng nó choàng tỉnh. Vỗ nhẹ đôi cánh xòe rộng tựa hai mái chèo, con chim bay bổng lên. Trong chớp mắt, nó đã quay trở về chỗ nhánh cây cũ. Và một lần nữa, nó lại bắt đầu thả mình vào không trung. Đứng im nhìn chuỗi hành động khác thường của con chim, Duy chợt hiểu, đó là một trò chơi. Hay chính xác hơn, một bài tập luyện sinh tồn. Khi gần rơi xuống tận cùng vực thẳm, mọi sinh linh đều tìm cách tự giải cứu. Có thể sống. Cũng có thể chết. Nhưng chỉ có chính họ mới đủ quyền năng lôi mình thoát khỏi miệng tử thần mà thôi. Cánh cửa lá sách lớp 12A1 đung đưa nhè nhẹ. Duy bước vào, thoáng giật mình. Có một người đến sớm hơn cậu. Hoàng, nạn nhân đầu tiên của hộp phấn đen. Cậu ta ngồi im, mặt hướng về cửa số. Một bầy chuồn chuồn dày đặc bay lượn trong không trung, tạo nên một cảnh tượng kỳ dị. Nhưng kỳ dị hơn cả là Hoàng. Cậu ta giờ đây giống như một con gấu. Lừ đừ. Trống rỗng. Thậm chí, ngay cả khi nghe tiếng nắp bàn Duy va đập, cậu ta cũng không buồn ngoảnh lại. Kể từ sau tai nạn giao thông, ở Hoàng xảy ra một số thay đổi. Sự tinh quái và ngang ngạnh nhường chỗ cho sự im lìm. Cậu ta gầy hẳn đi. Từ một người có vóc dáng phục phịch và hồng hào nhất lớp, cậu ta trở nên xanh xao, lừ đừ. Sức học của cậu ta xuống dần. Một lần trong giờ thể dục, Duy đứng kế bên Hoàng. Khi cả hai cùng chạy song song bên nhau, vẻ sợ hãi và hoang mang nào đó lẩn khuất dưới đáy mắt cậu ta. Rõ ràng là nó hiện ra lúc Duy ở gần bên. Có lẽ ngay chính Hoàng cũng không ý thức được điều đó. Duy bước tới dãy bàn Hoàng đang ngồi. Nhìn nghiêng, gương mặt với đôi má nhô cao của tên bạn vươn về trước, như đang sưởi nắng. Thế nhưng khi cậu ta ngoảnh sang, Duy giật thót, lùi lại. Một bên mặt không có nắng chiếu với lớp da thịt giống như bị tiêu hủy hoặc nhìn qua máy chụp X-quang, để lộ khoảng xương hàm, bộ răng và hốc xương trán. - Có chuyện gì mà bữa nay cậu tới lớp sớm thế? – Hoàng bỗng lên tiếng. Duy định thần. Cậu nhìn tên bạn một lần nữa. Không, gương mặt Hoàng vẫn bình thường, nguyên vẹn. Chỉ là ảo giác thôi. Cậu thở ra nhè nhẹ: - À…ừm… Tại xe bus sáng nay tớ đi chạy nhanh hơn bình thường đấy. Nhưng bữa nào cậu cũng lên lớp sớm vậy sao? - Ừ, chẳng biết sao nữa, tớ bị mất ngủ ghê lắm, Duy. Hồi bị tai nạn xong, tớ còn ngủ được năm, sáu tiếng mỗi ngày. Rồi giấc ngủ cứ ngắn dần. Có đêm, tớ chỉ chợp mặt được hai tiếng là kịch. - Cậu đi bác sĩ chưa? – Duy run sợ. - Rồi. Bác sĩ yêu cầu tớ không chơi game online, không thức khuya coi phim nữa. Tớ làm theo hết. Nhưng tất cả đều vô dụng. Tớ lên net, tìm đọc đủ thứ về hiện tượng ảo giác, rồi các miêu tả về triệu chứng của bệnh tâm thần. Nhưng không có gì giống như tớ vẫn hay thấy, mỗi khi tớ vừa nhắm mắt… - Cậu thấy gì? – Mặt Duy nhợt nhạt. - Cậu thề sẽ không tám lại linh tinh những gì tớ nói với lũ trong lớp chứ? – Đôi mắt nhỏ và xám của Hoàng ngờ vực. - Không! – Duy ngắn gọn – Cứ nói ra đi! - Tớ thấy một cô gái. Rất xinh đẹp. Cậu đừng vội cười, không liên quan gì đến giấc mơ ướt đâu. Đó là một cô gái đặc biệt. Có mái tóc đen phủ kín trán, vóc dáng nhỏ nhắn. Cô ta chạm tay vào vai tớ, từ phía sau, thì thầm gọi tớ đi theo. Khi tớ đứng dậy bước theo sau, bỗng nhiên cô ta quay một vòng, biến thành một người đàn ông trung niên cao lớn. Vẻ mặt ông ta làm tớ kinh hoàng đến nỗi suýt ngã vật xuống đất ấy chứ. Nhưng đáng sợ nhất, là các hình ảnh đó cứ lặp đi lặp lại. Tốt nhất là tớ không ngủ nữa. - Có thể là biến chứng tâm lý sau tai nạn giao thông. Cậu cố gắng vượt qua giai đoạn này thôi! – Duy không biết nói gì hơn. - Ừ. Nhưng tớ không chịu nổi lâu hơn nữa đâu. Tớ học không vào nữa. Chưa kể sắp tới phải luyện thi đại học. Tớ rất mệt. Có khi sức lực tớ còn thua một đứa con gái. Chính vì vậy, tờ không muốn ai trong lớp biết vấn đề của tớ. Cậu biết đấy, thà chết còn hơn bị thương hại! - Cậu tính sao? - Ba má tớ có nói, nếu cảm thấy yếu sức quá, thì nghỉ học một năm. Xin bảo lưu kết quả. Sang năm học lại lớp mười hai. Nhưng tớ không nghĩ vậy. Tớ tính kỹ rồi. Tớ sẽ chuyển trường. Tớ lên Đà Lạt. Bà ngoại tớ ở trên đó. Thay đổi môi trường sống, có lẽ đầu óc tớ sẽ khá hơn, phải không Duy? - Khi nào thì cậu đi? - Hôm nay tớ sẽ thông báo tin này với lớp. Ba tớ làm đơn xin chuyển trường cho tớ rồi. Được đồng ý rồi. Vì thế, sáng nay tớ vô lớp sớm. Tớ muốn được nhìn mọi thứ thân quen này thêm một chút nữa… - Hoàng bỗng mím môi, như cười, vừa như sắp khóc – Nghe kỳ cục không? Thấy tớ sến rện ha? Lúc học thì chẳng thấy gì. Khi chi tay, bỗng dưng thấy không sao chịu nổi khi phải rời xa mọi thứ. Duy mím môi, không nói gì, quay trở về chỗ ngồi của mình. Suốt thời gian vừa qua, cậu sống trong rất nhiều tâm trạng. Lúc giận dữ. Lúc điên cuồng. Lúc buồn bã. Và nhiều nhất là sợ hãi. Nhưng, chưa bao giờ Duy thấm thía đau như lúc này. Một số lầm lỗi có thể sửa đổi. Nhưng, khi có những việc khi đã để cho nó diễn ra, thì người trong cuộc phải lãnh chịu hậu quả tàn khốc. Đẩy một người khác vào tình huống tồi tệ, dù thời điểm đó Duy có lý do hành động, thì cũng là sự độc ác không bao giờ có thể tẩy xóa khỏi trí nhớ. Cậu cũng chẳng thể làm gì để sửa chữa sai lầm. Hoàng đứng lên chia tay với lớp vào giờ ra chơi. Các thành viên trong lớp 12A1 sững sờ đến nỗi không nói được gì. Một cô bạn nào đó khóc òa lên. Vái tiếng nức nở khác nối theo. Từ hồi nào đến giờ, Hoàng được nhiều cô bạn quý mến bởi tính tình xuê xoa, hay đùa bỡn, đôi lúc giỡn hớt ác miệng nhưng thật ra ai cũng biết bụng dạ cậu ta chẳng có gì tàn độc. Mãi sau, một câu hỏi của tên bạn nào đó vang lên từ cuối lớp: “Ê Hoàng, cậu bệnh hay sao mà bỏ đi đột ngột vậy?”. Hoàng nói nhanh: “Không có đâu. Tớ lên Đà Lạt sống chung với bà ngoại cho vui!”. Rồi cậu ta đưa mắt nhìn Duy như nhắc nhở lời hứa giữ bí mật. Nhưng, không chỉ Hoàng, còn một đôi mắt khác cũng đang hướng về Duy. Ánh nhìn cảu Ghi tối sẫm, thét lên trong câm lặng: “Hãy nhìn vào những gì cậu gây ra đi! Cậu quá sức tàn nhẫn. Mình căm ghét cậu đến tận xương tủy, Duy!”. | |
| | | bibi_ppyn Thành Viên Cấp 3
Giới tính : Bài gửi : 74 Points : 120 Điểm Thanks : 32 Tham Gia : 19/08/2009
| Tiêu đề: Re: ĐÔI MẮT LẠNH Thu Aug 20, 2009 9:26 pm | |
| *** Duy bỏ giờ bơi chiều. Phơi tấm lưng trần với dấu tích kỳ dị trước mắt người khác khiến cậu lo sợ. Cậu chỉ duy trì thói quen các buổi chạy. Khoảng chín giờ đêm, cậu nói với ba mẹ chạy một vong quanh khu phố nhỏ cho dễ ngủ. Khoác lên người bộ đồ thể thao dài tay, cậu ra khỏi nhà. Những bước chạy dài và đều đặn. Duy có thể chạy nhanh hơn, tốc độ gấp đôi lúc này. Nhưng cậu không muốn trở thành tâm điểm của sự chú ý. Bàn chân cậu lướt trên mặt vỉa hè lót gạch một cách nhẹ nhàng, nhưng đầu cậu rối bời các ý nghĩ nặng trĩu. Cách đây chưa lâu, tình cờ đọc mẩu viết nhỏ trên một diễn đàn cảu dân teen, Duy biết tin Anny, cựu đối thủ của Ghi trong cuộc đua tranh vị trí host cho cái reality show Ngôi sao pha lê, đã chết sau một thời gian dài rơi vào hôn mê. Khi nhìn vào đáy mặt kiệt quệ sinh lực của Hoàng, Duy hiểu, điều đang chờ cậu ta phía trước chính là cái chết. Xâu chuỗi các sự kiện, Duy chợt hiểu, tác động của ma thuật đen lớn hơn hiểu biết của cậu rất nhiều. Góp phần cho sự tái sinh của Tutankhamun, máu và các vết thương tích chỉ là một khởi đầu. Sinh mạng của các nạn nhân trẻ tuổi mới là thứ mà sứ giả muốn cướp đoạt. Và cậu chính là một thứ công cụ giết người. Khám phá này khiến Duy bỗng dưng như phát điên. Cậu đứng yên trên vỉa hè, đảo mắt nhìn quanh. Ngoài vài vệt đèn xe máy thi thoảng phóng vút qua, bao quanh cậu chỉ là bóng tối. Một thứ bóng tối trống rỗng, nhưng đầy đe dọa. Chẳng có gì để bấu víu. Chẳng có ai đưa tay ra nâng đỡ tinh thần cậu. Run bẳn lên, hai cánh tay áp chặt be sườn, mất hẳn kiểm soát hành vi, Duy guồng chân lao đi như bay. Gió vun vút quất bên tai. Trước mắt cậu, đột nhiên hiện ra dải ánh sáng màu tím xanh lạnh lẽo. Một cách vô thức, cậu đã chạy đến tiệm kẹo Chuồn chuồn xanh. Cửa hàng sắp tới giờ đóng cửa. Các nhân viên hình như không còn ai. Duy đứng im nhìn qua cửa sổ. Hơi thở của cậu làm mờ mặt kính. Các bóng đèn ở các dãy bày hàng đang lần lượt tắt đi. Mắt cậu dừng lại ở một vật thể vừa động đậy nhẹ. Vì nó gần như trong suốt, nên lẫn vào đám bông xốp trang trí khu vực kẹo lollipop. Mắt Duy mở căng đau nhức. Không ngồi dưới sàn nữa, vật thể được tạo ra bởi thứ hợp chất trong suốt bắt đầu bò, rồi chậm chạp nhỏm hẳn lên. Tim Duy như như ngưng lại. Chính là Kiara. Cô gái ấy rất giống hình ảnh cái vật thể trong suốt nằm dưới gầm giường. Kiara này không phải người thật. Cũng như cái vật thể sao chép chính mình hôm vừa rồi, cô ta cũng là một vật sao chép từ một Kiara nào đó! Mọi thứ bỗng dưng sáng rõ. Duy giật lùi. Viên gạch viền hàng rào trang trí làm cậu vấp chân, ngã phệt xuống. Ngay khi cậu trở dậy, bước đi, một bàn tay bỗng đặt lên vai, nhẹ nhàng, nhưng đầy uy lực: - Mấy hôm nay anh không trả lời điện thoại và tin nhắn của Kiara, sao vậy? - Tôi bận… - Giọng Duy lạc đi, tắt ngấm. - Đừng sợ hãi thế! – Cô gái xoay người Duy lại – Dù sao thì anh đã tới rồi. Vào tiệm đi, chúng ta cùng nói chuyện! - Không! – Duy cố vùng ra khỏi vòng tay đang bắt đầu ôm quanh vai cậu. - Anh chống cự thì được gì chứ? Chẳng phải chính anh, cũng như Kiara, đã gia nhập đội quân của sứ giả đấy sao? Đừng quên, chúng ta thuộc số rất hiếm hoi những kẻ được lựa chọn, sở hữu quyền năng hơn hẳn đám tầm thường khác.- Tôi không muốn đánh mất mình. Tôi cóc cần gì hết! – Duy thì thào. - Im đi! – Kiara gằn giọng đột ngột – Nghe đây: Anh không được từ chối sự sao chép. Đó là tái sinh. Điều đó nằm trong mật lệnh. | |
| | | bibi_ppyn Thành Viên Cấp 3
Giới tính : Bài gửi : 74 Points : 120 Điểm Thanks : 32 Tham Gia : 19/08/2009
| Tiêu đề: Re: ĐÔI MẮT LẠNH Thu Aug 20, 2009 9:27 pm | |
| Chương 9 : Án mạng
Nếu dùng hết sức lực xoay người, bật thẳng về phía trước, có thể vùng thoát khỏi vòng tay mềm lạnh của Kiara đang ôm quanh vai.Thế nhưng từ thẳm sâu trong Duy, 1 bộ phận vô hình nào đó đột nhiên ngừng hoạt động. Nó khiến toàn bộ cơ thể và trí óc cậu tê liệt. Cậu chỉ có thể đảo mắt nhìn quanh.Thời gian gần đây, tâm lý bất ổn, lại them giằng co sức mạnh quỷ quyệt của quá trình nhân bản, sức lực cậu hao tổn nhiều. Chống cự lại 1 cô gái chân yếu tay mềm như Kiara cũng là 1 việc khó khăn. 1 cách đờ đẫn, Duy lảo đảo bước qua cửa. Không rời mắt khỏi Kiara đi trước, cậu vào bên trong tiệm kẹo Chuồn chuồn xanh. Anh ngồi đây!- Kiara kéo chiếc ghế tròn giả da, lòng ghế bọc lớp dạ nâu, được thiết kế giống như 1 cái vỏ hạt dẻ. Duy thả người xuống, điều tiết mắt để quen với bóng tối tràn ngập. Ngay từ lúc vào đây, vẻ đe dọa và tức giận của Kiara tan biến. Thay vào đó, cô ta trở lại thành cô gái nhỏ hoạt bát, nụ cười tươi tắn với ánh mắt trong veo. Rót đầy 1 cốc nhựa lớn từ máy nước ngọt có ga, cô ta dặt vào tay Duy, giọng nói reo vui : Anh uống 1 chút đi! Đưa cốc lên miệng như 1 cái máy, cậu vẫn mở mắt trừng trừng. Thứ nước trắng thơm mùi chanh tươi, với hàng ngàn bọt ga đang sủi lên từ đáy, tạo nên vô số hình thù lạ thường trên mặt cốc. Các hình thù liên tục biến đổi đó in vào giác mạc, như 1 đoạn phim ko màu sắc. Cái cốc trên tay Duy khựng lại. Những hình ảnh tính cờ gợi lại liên tưởng đến vật thể trong suốt nhầy dẻo trườn trên sàn nhà. Cậu co rúm lại, tích tắc. Nhận biết xung quanh tức khắc trở lại với Duy. Có thể thứ nước này là 1 cái bẫy được ngụy trang. Có thể cậu bị mê đi, rồi khi đó, sự sao chép nhân bản tái diễn mà cậu ko còn biết gì nữa để chống cự. Duy trả lại cốc nước cho Kiara : Tôi ko khát ! Cô gái nhỏ nhếch mép cười, cầm lấy cái cốc thản nhiên uống cạn. Qua đường viền cốc, đôi mắt cô ta hướng thẳng vào người đối diện, nửa kiểm soát, nửa như thách thức. Chạy hộc tốc trong đêm, lúc này mồ hôi ứa ra từng giọt, chảy thành từng dòng lớn phía dười cái áo khoác thể thao. Cậu lạnh run. Nhiệt độ trong tiệm kẹo rất thấp, giữ cho các loại thực phẩm luôn ở tình trạng khô ráo. Khi đông khách thì thấy bình thường, nhưng giờ đây, hơi lạnh kéo căng cảm giác hoang mang và lo sợ. Đường viền của các kệ tủ bày kẹo và những đồ vật trang trí nổi lên lờ mờ. Lâu lâu mới có vệt đèn xe lướt rất nhanh qua ô kính cửa sổ, rồi tất cả lại chìm vào màn đêm dày đặc. Xung quanh Kiara và cả sau lưng cô ta, bóng tối cũng phủ kín. Bản thân bóng tối đơn thuần chỉ là 1 sự trống rỗng. Nhưng, kẻ nào biết cách chiếm lĩnh sự trống rỗng đó, làm đầy nó bằng tham vọng tàn nhẫn ko ai dám nói ra, sẽ trở thành 1 kẻ sở hữu quyền lực nguy hiểm bậc nhất……Đoạn viết mở đầu của nhà nghiên cứu mật ngữ Christian Weyer trong chương riêng biệt về lăng mộ vị Pharaoh vương triều thứ 18 đột nhiên rầm rì vang lên trong tai Duy, lặp đi lặp lại. Những gì mà nhiều người trên TG này ham muốn tột cùng đang kề sát bên cậu, rất gần. 1 sự lựa chọn ngỡ như quá đơn giản, đâu cần đắn đo. Chỉ cần cậu gật đầu ưng thuận, tức khắc cậu chính thức qia nhập đội quân của những chiến binh tinh nhuệ, dưới quyền điều khiển của sứ giả bóng tối. Sức mạnh sẽ thuộc về cậu. Cậu sẽ sở hữu quyền năng bí mật. Nó vĩnh viễn là 1 phần của cậu, chứ ko chập chờn, nay còn mai hết như bột phấn đen. Ko 1 tiếng động, Kiara biến mất sau những kệ bày hàng. Duy thử buông người vào lòng ghế. Lớp vải nâu mềm mại tựa các xúc tu của loài thủy tức vươn ra, ôm ghì cậu vào cái bụng ấm nóng của nó, vỗ về và hứa hẹn. Bỗng dưng sự tê tái biến mất. Cậu thấy dễ chịu hẳn. Cảm giác ngứa ngáy râm ran lan tỏa phía lưng cũng ko làm cậu chú ý nữa. Thật ra, những điều Kiara nói có lí đấy chứ. Đâu phải ai cũng được lựa chọn. Thay vì phản kháng, tại sao ko thuận đi theo vệt đường đã vạch ra sẵn? Cậu tự hỏi. Cảm giá được vuốt ve rõ rệt hơn. Ko chỉ những chỗ cơ thể cậu dính vào lòng ghế, mà cả vai, đôi cánh tay, rồi lồng ngực. Bất giác, Duy đưa mắt nhìn xuống. Đôi bàn tay với những ngón xanh xao, gần như trong suốt. Kiara đứng sau ghế, vòng tay ôm cậu từ bao giờ. Những sợi tóc khô mềm miên man khắp mặt Duy như lớp mạng nhện. Hơi thở của cô ta kề sát bên tai cậu, phảng phất mùi nấm mốc. “ Anh đang nghĩ đúng hướng đấy, Duy ạ! – Kiara thì thầm- Tại sao cứ phải chống lại những điều ko thể chống cự? Tại sao lại từ chối ân sủng mà quá hiếm người có cơ may sở hữu?” . Cô ta đọc được các ý nghĩ giằng xé trong đầu người khác, Duy rùng mình. Từ sau hàng ghế, Kiara vòng đến trước mặt cậu, quỳ trên sàn. Khuỷu tay nhọn của cô ta chống trên đùi Duy. Hơi thở mơn man. Gương mặt xinh đẹp cách cậu trong gang tấc. Chỉ cần cúi xuống 1 chút thôi, cậu sẽ nhìn thấy chính mình in bóng trong đôi mắt trong suốt. Dưới da cậu, máu đang chảy nhanh hơn, dồn dập.Trong 1 động tác phá vỡ mọi kiềm chế, Duy kéo mạnh Kiara, lôi cô ta cùng đứng dậy. Cậu ôm ghì cô ta vào thân thể đang nóng bừng lên của mình.
| |
| | | bibi_ppyn Thành Viên Cấp 3
Giới tính : Bài gửi : 74 Points : 120 Điểm Thanks : 32 Tham Gia : 19/08/2009
| Tiêu đề: Re: ĐÔI MẮT LẠNH Thu Aug 20, 2009 9:28 pm | |
| Trong bóng tối xám đục, lúc này Duy nhận ra cả 2 đã ngã xuống, nằm lăn trên tấm thảm len thẫm xanh, giả làm bãi cỏ trong câu chuyện Alice lạc vào xứ sở thần tiên. Trên kệ gỗ thấp, chú Thỏ Trắng, nữ hoàng và mâý con quỷ lùn đang mở to mắt quan sát cậu, vô cảm. Chưa bao giờ, Duy tưởng tượng được lần đầu tiên của mình lại xảy ra trong bối cảnh kì dị như thế này. Hơi thở dồn dập. Vụng về lẫn bối rối, tay cậu trượt đi trên các lớp vải mềm, sột soạt bọc quanh người Kiara. Trong khi tim cậu khua loạn lên, ý nghĩ trong đầu rối tinh, thì cô ta khá bình thản. Dường như cô ta biết rất rõ, sẽ phải làm gì, tuần tự. 1 bàn tay Kiara vẫn áp nhẹ trên mặt Duy như trấn an, tay kia nhẹ nhàng kéo áo xuống dây kéo của chiếc áo khoác thể thao. Cậu gạt tay cô ta, tự tháo cái áo khỏi người. Giờ đây, tấm lưng trần của cậu tiếp xúc trực tiếp với hàng ngàn sợi len ram ráp của tấm thảm. Thân thể nhẹ bỗng và trong suốt của Kiara trườn lên ngực Duy. Tim cậu đập thình thịch, hồi hộp. Mắt cậu mở căng, tò mò chờ đợi giây phút sắp diễn ra. Đúng khi đôi môi đỏ thắm áp môi, Duy bỗng giật thót. Lưng cậu đau buốt. Những vết nứt vỡ mới lành hôm trước, còn xanh mét, vỡ bung ra. Miệng cậu há hốc, đau đớn kinh hoàng. Bám chặt vào những sợi len, tiếng gào vỡ bục ra trong họng Duy: “ Ko…….k..k….ô..ô…..ng !”. Cái thân thể ở phía trên người cậu đột ngột trì xuống, nặng trĩu, ko thể tin nổi. Bằng tất cả sức nặng kì dị, Kiara dằn sát lưng cậu xuống thảm. Đôi mắt cô ta nở phồng lên, như có hàng ngàn con mắt kép bên trong nhãn cầu to tướng. Nụ cười mơ hồ của cô ta làm lộ ra những chiếc răng trắng mờ giữa đôi môi, lúc này đã biến thành màu đen. Giọng cô ta thì thào, nhưng vẫn rõ mồn một từng chữ: _ Anh thích em ngay từ cái nhìn đầu tiên. Anh chỉ yêu em thôi, chứ đâu phải cái cô MC Đăng Ghi đạo đức giả, ngu ngốc và nhạt nhẽo. Đúng vậy ko, Duy? _ Buông tôi ra…a…a!- Duy oằn người _ Hôn em đi, mau lên!- Chẳng buồn để ý tiếng kêu kháng cự của Duy, Kiara thản nhiên yêu cầu. _ Đừng, làm ơn!- Duy rên rỉ, gần như van xin. _ Anh trông chờ khoảnh khắc này mà, Duy!- Hơi thở ấm mốc phả vào tai cậu- Chính anh đang chấp nhận quá trình nhân bản, vứt bỏ con người cũ yếu ớt và lưỡng lự, để trở thành 1 người mới, để chúng ta cùng 1 đội. Vậy thì hãy cố gắng chịu đau đớn. 1 chút thôi. Có sự thay đổi nào mà ko gây ra đau đớn, đúng ko? Chỉ cần anh nhớ rằng, chúng ta sẽ thuộc về nhau. Em sẽ ở bên anh, luôn là vậy…. _ Sao?- Duy ko rên rỉ nữa. Đột nhiên, cậu hiểu, với tất cả sự tỉnh táo sót lại trong đầu, mình đang ở tình thế tồi tệ đến mức nào. Sự thật là Kiara đâu muốn gần gũi cậu. Cô ta cũng đâu có làm thế. Những gì đang diễn ra chỉ đơn thuần là 1 mẹo vặt. Cô ta đang cuốn cậu vào điều mà chủ nhân thật sự của hộp phấn đen muốn cậu tuân theo: chấp nhận nhân bản, tạo ra 1 Duy mới, chiến binh của địa ngục. _ Đừng chống cự nữa!- Kiara bật cười, thích thú. Những chiếc răng nhọn và sắc của cô ta gặm vào lớp da trần trên vai Duy- Em luôn chờ đợi giây phút này, ngay khi anh đứng trước cửa hiệu Chuồn chuồn xanh. _ Ko……- Duy lại gào lên, với tất cả ghê khiếp.
Nhưng gương mặt cô gái đã cận sát. Khuôn miệng cô ta, 1 cái hốc đen ngòm, ở ngay bên trên mặt Duy. Cảm giác bị xé toạc ra làm trăm mảnh từ phía sau lưng lại tái hiện, rõ mồn một. Những sợi len như những cái vòi tí hon xuyên qua da lưng, len lỏi vào bên trong người cậu, kéo ghì cậu xuống, hút máu, đồng thời truyền vào cơ thể cậu thứ chất lỏng đặc sánh, trơn nhẫy và lạnh buốt. Duy rang sức cong người, bật lên, hòng hất văng vật thể nặng trĩu trên ngực. Cảm giác đau đớn làm cho trí óc mờ mịt đi. Đuối sức dần, Duy nằm im, xuôi tay. Bên trong Duy trở nên rỗng hoác. Đôi môi Kiara đã dính chặt vào môi cậu. Nụ hôn say đắm hay cách đánh cắp sinh khí thô bạo? Bite me. I’m yours…if you’re hungry. Please understand. This is the end…..of the sweet sugar candy-man. Lời bài hát Lollipop thường mở ở Chuồn chuồn xanh lại vang lên, với 1 lớp ý nghĩa đáng sợ khác. Mí mắt Duy ko mở lên nổi, chỉ chực đổ sập xuống. Cảm giác đau đớn biến thành sự buông xuôi. Buông xuôi bao giờ cũng dễ chịu. Cảm giác them muốn lại trỗi lên. Duy quờ tay, ôm lưng cô gái. Vẳng đến tiếng rù rù như đôi cánh chuồn chuồn đang rung liên tục. Bầy chuồn chuồn xanh rợp kín ngoài khung cửa. Các đôi mắt kép lạnh lùng chao đảo. Những cái miệng có ngàm sắc của loài ăn thịt liên tục chuyển động… Chuỗi hình ảnh bồng bềnh trôi qua mắt Duy. Trong khoảnh khắc lóe sang ngắn ngủi trước khi chìm vào cơn mê, thình lình hiện lên ánh nhìn buông xuôi tuyệt vọng của Hoàng, đôi mắt oán trách và căm ghét của Ghi. Rõ mồn một. Chỉ thế thôi, nhưng cảm giác lâng lâng len lỏi trong đầu Duy tức khắc tan biến. Sau nụ hôn, tin chắc con mồi đã bị quy phục, Kiara mất cảnh giác. Tay cô ta vòng quanh cổ Duy nới lỏng. Những ngón tay tựa gai nhọn lùa xuống ức Duy, bấu chặt. Trong 1 phản ứng đột ngột, Duy vung mạnh 2 cánh tay. Cậu chộp cổ Kiara, túm chặt đẩy bật lên. Đầu cô ta ngật qua 1 bên. Đối thủ còn sững sờ chưa kịp phản ứng, Duy lẳng cô ta vào chân tường gạch. Cậu giằng mạnh. Những vòi xúc tu bám vào lưng cậu lựt phựt đứt lìa. Duy loạng choạng đứng dậy. Tấm thảm dưới chân cậu rùng rùng như dải san hô trong sóng nước, cố sức vươn dài đám xúc tu níu giữ. Hoàn toàn kiệt sức, Duy vịn tay lên kệ bày hàng, lết về phía cửa chính. Chợt, tấm thảm đang chuyển động dưới chân ngừng khựng. Trên sàn, Kiara đang bò rất nhanh, theo đúng kiểu loài sâu bọ điên cuồng. “ Đừng bỏ đi! Đừng hèn nhát thế. Hãy nghe em, Duy!- Kiara rít lên”. Tay cô ta vươn dài. Khoảng cách giữa họ ngắn dần. Còn 1 bước chân nữa đến cửa thì Duy ngã sấp. 1 cẳng chân của cậu bị giật mạnh. Duy điên cuồng gắng bám víu vào tất cả những đồ vật trong tầm tay. Những hộp thủy tinh đựng kẹo và các bức tượng nhỏ trang trí bằng sứ rơi xuống, vỡ loảng xoảng. Kẹo văng tung tóe, lạo rạo dưới chân. Tiếng cười của Kiara vang lên, khoái trá, ghê rợn. Với tất cả sức lực còn lại, Duy vặn người, đứng bật dậy. Túm chặt vai Kiara, cậu nhấc bổng cô ta lên. Cú ném khiến cô ta bay theo đường lượn vòng cung. Lưng Kiara va mạnh vào khoảng tường hẹp giữa các kệ gỗ. Tiếng răng rắc nứt vỡ của xương sọ nổi lên trong bóng tối, rõ mồn một… Duy lần tìm công tắc, bật đèn. Quang cảnh đổ vỡ nhiều hơn cậu nghĩ. Kiara đã trượt xuống sàn, bất động. Dáng ngồi với 2 chân xoải rộng, đầu nghẹo sang bên giống con rối mất sạch thần sắc. Ánh sang khiến mọi đường nét của cô ta rõ ràng hơn. “Kiara !- Duy gọi- Này cô ko sao chứ?”. Ko có tiếng trả lời. Cậu bước đến, chạm nhẹ ngón tay. Cơ thể Kiara đã biến thành 1 tảng băng, bất động và lạnh giá. Duy quỳ hẳn xuống. Dưới mũi cô ra rỉ ra vệt chất lỏng gần như thẫm đen, dính nhớp nháp vào tay Duy. Cậu đưa ngón tay lên cao hơn, sát cánh mũi. Hơi thở đã biến mất. Mạch đập ở cổ ngưng lặng. Qua khe mắt hé mở, nhãn cầu biến thành 1 lớp sương đục trắng. Nhưng, sâu tận bên trong nó, tia mắt Kiara vẫn chưa tắt hẳn, như biểu lộ nỗi ngạc nhiên sâu đậm trước những gì vừa diễn ra. Và cùng với nó, là nụ cười mơ hồ huyền bí vương nơi khóe miệng. Kiara đã chết. Ko còn là những thương tích nằm trong sự sắp đặt và tính toán như khi sử dụng hộp phấn đen ma thuật. Đáng sợ nhất là ko phải tai họa. Mà là khi ko chủ ý, thì tai họa xảy ra. Cậu đã gây ra cái chết cho 1 người khác.
| |
| | | bibi_ppyn Thành Viên Cấp 3
Giới tính : Bài gửi : 74 Points : 120 Điểm Thanks : 32 Tham Gia : 19/08/2009
| Tiêu đề: Re: ĐÔI MẮT LẠNH Thu Aug 20, 2009 9:28 pm | |
| * Mặc dù có 2 bài kiểm tra 1 tiết môn Sử và Lượng giác vào sáng thứ 6, Duy vẫn xin ba gửi giấy vào trường để cậu được nghỉ học 2 ngày. Ko có các dấu hiệu rõ nét của bệnh tật như sốt cao hay ho khan, nhưng cậu vẫn nằm im trong giường, kéo chăn đến tận cổ. Ba mẹ cậu đều tin rằng cậu đang kiệt sức. “Mẹ nghỉ làm để đưa con vào bệnh viện khám xem sao nhé!”- mẹ đề nghị. “Con chỉ đau đầu chút thôi!- Duy lảng tránh- 1 giấc ngủ là ổn ngay mẹ ạ!”. “Thôi được. Ngủ đi. Đừng biến bài vở học hành thành áp lực. Ba mẹ ko muốn con trở thành chàng mọt sách, rối loạn thần kinh đâu!”- Chẳng hiểu sao, mẹ lại pha trò ko hề đúng lúc. Duy cười nhợt nhạt. Ra đến hành lang, mẹ bỗng hỏi cậu có muốn đc xoa dầu vào lưng cho dễ chịu ko. Duy hoảng hốt lắc đầu. Ý nghĩ người lớn nhìn thấy vết rách chằng chịt sau lưng khiến cậu phát điên. Mọi người đi làm, căn nhà yên tĩnh trở lại, cậu mới thò chân ra khỏi phòng. Duy nhẩm toàn bộ những gì diễn ra sau án mạng. Khi nhận ra Kiara đã chết, cậu hoảng sợ rời khỏi tiệm kẹo. Thứ duy nhất cậu còn nhớ lúc ấy là chộp theo chiếc áo khoác thể thao. Đoạn đường về vắng re. Có lẽ ko ai thấy bóng người chuệnh choạng bước trên vỉa hè.Về tới nhà, Duy rón rén lên thẳng phòng riêng. Thật kỳ lạ, cậu tưởng mình sẽ trằn trọc, thức trắng, ám ảnh bởi tội ác mình gây ra. Nhưng hoàn toàn ngược lại, cậu đã lịm đi ngay, ngủ 1 giấc sâu, ko mộng mị. Những vết thương ở lưng cũng ko hành hạ nữa. Khi tỉnh dậy, cậu ngồi thừ. Đập vào mắt cậu đốm đen trên ngón tay. Vết máu đã khô. Duy chồm dậy, lao vào phòng tắm. Cái áo khoác cũng dính vài giọt máu giống như vậy. Hơi thở đông lại trong phổi. Đến bây h, cậu mới sực nhớ, chỉ cần lần theo dấu vân tay, nhà điều tra chẳng khó khắn gì mà ko tìm ra thủ phạm vụ án mạng. Cảnh tượng ấy vẫn diễn ra đầy trong các bộ phim hình sự. Mà đêm qua, cậu đã chạm tay vào khắp nơi. Duy mò xuống nhà, đóng chặt tất cả các cánh cửa lớn nhỏ. Kéo rèm che kín ánh sáng. Mỗi khi chuông đt vang lên, Duy lại giật thót. Vài lần như vậy, rồi cậu giựt hẳn dây đt ra khỏi ổ cắm. Như 1 con thú rối trí ẩn náu trong hang, cậu đi lên đi xuống cầu thang trong nhà nhiều lần, lật mở các tờ tạp chí dù ko đọc dòng nào, tự pha cho mình 1 cốc cacao sữa nóng rồi lại đổ hết vào bồn rửa tay. Cho đến khi mỏi rã rời, Duy mới ngồi khụy xuống, bó gối trong góc nhà. Vấn đề là ở bên trong cậu, nỗi sợ hãi 1 lúc 1 lớn lên, biến chuyển theo chiều hướng tồi tệ. Cậu là 1 tội pham giết người. Cậu đang lẩn trốn. Lẩn trốn và chờ đợi giây phút nhà chức trách lần ra manh mối, tới đây giải cậu đi. Ý nghĩ về hộp phấn đen vụt qua. Mở tung cửa tủ, Duy lôi ra cái ngăn kéo nhỏ khuất kín sau những bộ quần áo, dốc ngược ra bàn. Hộp phấn vẫn ở đó, nằm giữa các món sưu tập ưa thích. Chất bột đen ko còn nhiều, phủ 1 lớp mỏng nơi đáy hộp. Cánh tay run rẩy, lưỡng lự đưa về phía hộp phấn. Cậu từng hứa với lòng mình sẽ ko chạm váo nó nữa. Những sai lầm cậu gây ra thế là quá đủ. Duy rụt bàn tay lại. Nhưng, 1 ý nghĩ khác lại ập đến, mạnh hơn. Nếu ko có thứ bột ma thuật này, chắc chắn, cậu cũng chỉ là 1 thằng bé tầm thường, yếu ớt, ko thể giữ lấy tự do cho chính mình. Cái chết của Kiara quá rõ ràng. Bằng chứng ko thể chối cãi. Ai them tin vào lời giải thích kì dị của cậu? Hình ảnh ba mẹ thảng thốt rồi tuyệt vọng khi sự thật bị phơi bày quật vào Duy. Cả gia đình cậu, rồi bạn bè trong lớp sẽ ghê tởm, nhục nhã vì có 1 kẻ tai tiếng như cậu. Đây mới là đòn trừng phạt ghê gớm nhất. Bằng mọi giá, phải tẩy xóa dấu vết tội lỗi, ý nghĩ điên cuống quẫy trong đầu Duy. Cậu đưa tay chộp hộp phấn, nhét vào túi áo. Vẫn cuống cuồng như thế, cậu lao xuống nhà, dắt xe ra khỏi cổng. Thoáng chốc, Duy đã đến gần khu vực Chuồn chuồn xanh. Trái với tưởng tượng, hiệu kẹo vắng lặng, chẳng có xe cảnh sát hay bóng dáng nhân viên điều tra. Nó chỉ khác bình thường ở chỗ hôm nay ko bán hàng. Cánh cửa ra vào đóng kín, cài 1 ổ khóa to. Nắng nhạt. Ko khí mát lạnh. 1 cách thảnh thơi, những con chuồn chuồn chao lượn trên nền trời trong veo. * Cho đến trưa ngày thứ 7, vẫn ko có chuyện gì khác thường. Nói với ba mẹ đầu óc vẫn còn rất mệt, Duy nằm im trong giường, tay nắm chặt hộp phấn. Cậu vểnh tai nghe ngóng hết thảy mọi tiếng động, sẵn sang ứng phó. Cứ có chuống cửa hay chuông đt, tim cậu lại lồng lên. Trưa, quãng tầm tan học, nhiều cuộc đt tìm cậu, nhưng chỉ là mấy đứa bạn trong lớp hỏi thăm tình hình ốm bệnh. Ba hoặc mẹ trả lời máy, chuyển lời nhắn cho Duy. 1 lần, ba bỗng nhận xét : “Nhiều bạn quan tâm con ghê, nhưng chưa thấy Ghi gọi đâu nhé!”. Cậu im lặng. Bỗng dưng Duy thấm thía thế nào là bị lãng quên, thế nào là cô độc thật sự. Cô ấy quên mình rồi. Giá mà có thể đánh đổi tất cả để nhận đc 1 cuộc đt của Ghi, cậu cũng sẵn lòng. Chiều tối, ko thể nằm im đc nữa. Duy trở dậy. Cậu xem qua bài vở, rồi mở máy tính vào net. Website và blog của Kiara cũng cửa hiệu kẹo hoàn toàn biến mất. Duy lướt qua các trang tin tức, run run tìm xem thong tin về các vụ án mạng. Cũng ko thấy gì cả. Có chuyện gì bất thường ở đây? Sao ko ai quan tâm đến cái chết của cô gái nhỏ xinh đẹp? 1 lần nữa, Duy muốn lảng vảng đến tiệm kẹo. Nhưng, có thể điều này là sự sắp đặt, hòng tạo ra 1 cái bẫy khác? Cậu lẩm bẩm. Tiếng chuông cửa vang lên. Các hồi chuông liên tục, gấp gáp. Qua cửa sổ, Duy hoảng sợ nhìn xuống cổng. Cậu ko thể tin vào mắt mình. Người bấm chuông là Ghi. Cô ấy thình lình ngước lên. Ánh mắt họ chạm vào nhau. Như chưa từng có khoảng cách chen vào giữa 2 người bạn. Như bao lần trước đây, Duy lại đọc trọn ý nghĩ in trong đôi mắt thân thuộc. Ghi đang sợ hãi kêu cứu. Cuối cùng thì cô ấy đã tìm đến cậu. *
| |
| | | bibi_ppyn Thành Viên Cấp 3
Giới tính : Bài gửi : 74 Points : 120 Điểm Thanks : 32 Tham Gia : 19/08/2009
| Tiêu đề: Re: ĐÔI MẮT LẠNH Thu Aug 20, 2009 9:29 pm | |
| Ba mẹ Duy hoảng hốt khi con trai đang ốm mệt xin vắng nhà trong 1 đêm. Tuy nhiên, khi nhìn vào gương mặt lo âu và bồn chồn của Ghi, những ngờ vực xấu tức khắc tan biến. Đầy thấu hiểu, ba mẹ Duy gật đầu khi nghe Ghi nói sơ qua sự việc. Ba Duy nhấc đt, đặt 2 chỗ trên xe tốc hành lên Đà Lạt. Mẹ chuẩn bị cho cậu chiếc áo ấm và gói bánh khô ăn dọc đường. Đúng 9h, xe dừng trước cửa nhà. Băng ghế trước cạnh tài xế được dành cho 2 hành khách trẻ. Ông tài xế đồng ý khi lên đến Đà Lạt, sẽ đưa họ đến tận con đường đi xuống thung lũng, nơi có trại hoa nhà ngoại Hoàng. Ông ta đưa 1 chai nước cho Ghi, chợt tò mò: “2 đứa có hẹn với ai lên đó chơi Chủ nhật sao mà đi gấp rút vậy?”. Ghi lắc đầu, giải thích khẽ: “Tụi cháu ko đi chơi đâu chú. 1 người bạn của tụi cháu đau nặng, sắp chết!”. Rồi cô nín thinh. Từ lúc lên xe, 2 người bạn chẳng nói với nhau câu nào. Duy lặng lẽ nhìn qua ô kính bên ngoài. Xe đã ra khỏi thành phố, phóng nhanh trên xa lộ. Các vệt đèn cắt bóng tối thành những khối vuống bay lơ lửng. Đêm lạnh. Thế giới như đầy ắp những vật thể cô độc, sượt qua nhau. Hơi nước tụ lại trên kính xe, chảy từng dòng nhỏ. Chốc chốc, người tài xế lại phải bật cần gạt nước. Cậu ngoảnh sang người đồng hành yên lặng bên cạnh, ngỡ rằng Ghi đã ngủ. Nhưng cô ấy vẫn thức, 1 vệt nước đọng dưới quầng mắt tái nhợt. Duy chợt hiểu, bao lâu nay, cô ấy luôn phải sống chung với nỗi sợ hãi và căng thẳng quá mức chịu đựng. Những giãi bày hay xin lỗi đều vô nghĩa vào thời điểm này. Nếu cái chết ko cận kề bên Hoàng, có lẽ Ghi sẽ chẳng nhìn thấy cậu đâu.
Hơn 2 tiếng trôi qua, xe bắt đầu vào đoạn đường đèo. Những hành khách sau xe đã chìm vào giấc ngủ mỏi mệt. Trong chiếc áo pull mỏng, Ghi co ro vì lạnh. Duy đưa chiếc áo jacket của mình cho Ghi: “ Mặc vô đi, đừng có lắc đầu!”. Đúng khi ấy, bên tai cậu lại vẳng lên tiếng rù rì quen thuộc. Quay ngoắt lại, Duy nhìn ra ô cửa kính bên phải. Trong gương chiếu hậu, có vật thể lạ đang hiện rõ dần. 1 cỗ xe kì dị do người kéo, đang bay lướt trên mặt đường nhựa. Duy ngoảnh sang tài xế. Ông ấy vẫn chăm chú những khúc ngoặt gấp trên đoạn đường đèo, ko tỏ ra nhìn thấy điều gì khác lạ. “Chuyện gì vậy?”-Ghi giật mình. “Hình như Duy hoa mắt!”- Duy nói, vẫn liếc qua cửa. Các dấu hiệu bất thường biến mất. Chỉ là bóng đêm sâu hút của vực thẳm sát bên con đường lượn theo triền núi. Bóng đêm thật ra chỉ là 1 sự trống rỗng. Sự hèn nhát và khuất phục thật ra cũng là 1 trạng thái trống rỗng tinh thần. Nhưng, khi kết nối 2 sự trống rỗng ấy, chính là điều kiện hoàn hảo nhất để sự độc ác phá vỡ lớp vỏ, bước đi, lớn dần lên. Cho đến lúc ko ai kiểm soát được nó. Để chống lại nó, cần bắt đầu bằng việc vượt qua sự khiếp hãi. Đột ngột, Duy bấm nút hạ cửa kính. Cậu vươn hẳn nửa người ra ngoài, nhìn về phía sau. 2 đốm tròn lập lòe như ánh lân tinh lại hiện ra. Cặp mắt người kéo cỗ xe của sứ giả địa ngục. Duy chợt hiểu, cậu và Ghi đang ở trong cuộc đua với kẻ mang tới cái chết. Đích đến là Hoàng.Của ai, thì hẳn anh biết rồi đấy! | |
| | | bibi_ppyn Thành Viên Cấp 3
Giới tính : Bài gửi : 74 Points : 120 Điểm Thanks : 32 Tham Gia : 19/08/2009
| Tiêu đề: Re: ĐÔI MẮT LẠNH Thu Aug 20, 2009 9:31 pm | |
| chuyên hay her pà con ha,dài mà hay,hehe | |
| | | nhoccon_lonely Thành Viên Cấp 1
Giới tính : Bài gửi : 24 Points : 47 Điểm Thanks : 5 Tham Gia : 12/08/2009
| Tiêu đề: Re: ĐÔI MẮT LẠNH Thu Aug 20, 2009 9:40 pm | |
| | |
| | | Lệ HuyếtMẫn Thành Viên Cấp 4
Giới tính : Bài gửi : 215 Points : 324 Điểm Thanks : 53 Tham Gia : 16/08/2009 Tuổi : 29 Đến từ : Lầu Xanh [mami Shindy]
| | | | love_puppy Thành Viên Mới
Giới tính : Bài gửi : 3 Points : 9 Điểm Thanks : 5 Tham Gia : 17/08/2009
| | | | [K]jd Thành Viên Cấp 2
Giới tính : Bài gửi : 49 Points : 90 Điểm Thanks : 4 Tham Gia : 12/08/2009 Tuổi : 29 Đến từ : CR
| Tiêu đề: Re: ĐÔI MẮT LẠNH Fri Aug 21, 2009 9:05 am | |
| Nhin` tho^i da~ on' lanh!! doc chac' xiu? | |
| | | hazzi_hazzi Thành Viên Cấp 4
Giới tính : Bài gửi : 164 Points : 218 Điểm Thanks : 21 Tham Gia : 13/08/2009 Đến từ : cam ranh style ~^^~
| Tiêu đề: Re: ĐÔI MẮT LẠNH Fri Aug 21, 2009 9:27 am | |
| bn để lại kái ten sách myh` tìm mua đọc có lẽ tốt choa koan mắt hơn là ngồi đọc hết kả mí trang bạn post nhức koan mắt wa' post ngắn thoy | |
| | | bibi_ppyn Thành Viên Cấp 3
Giới tính : Bài gửi : 74 Points : 120 Điểm Thanks : 32 Tham Gia : 19/08/2009
| Tiêu đề: Re: ĐÔI MẮT LẠNH Fri Aug 21, 2009 8:03 pm | |
| sách đó là:NHỮNG ĐÔI MẮT LẠNH khó khăn lắm tui mới có dc đó.Tui dặt ở nhà sách cả 2tháng mà rùi năn nỉ mới mua dc đó. | |
| | | bibi_ppyn Thành Viên Cấp 3
Giới tính : Bài gửi : 74 Points : 120 Điểm Thanks : 32 Tham Gia : 19/08/2009
| Tiêu đề: Re: ĐÔI MẮT LẠNH Sat Aug 22, 2009 8:22 am | |
| CHƯƠNG 9: ÁN MẠNG
Nếu dùng hết sức lực xoay người, bật thẳng về phía trước, có thể vùng thoát khỏi vòng tay mềm lạnh của Kiara đang ôm quanh vai.Thế nhưng từ thẳm sâu trong Duy, 1 bộ phận vô hình nào đó đột nhiên ngừng hoạt động. Nó khiến toàn bộ cơ thể và trí óc cậu tê liệt. Cậu chỉ có thể đảo mắt nhìn quanh.Thời gian gần đây, tâm lý bất ổn, lại them giằng co sức mạnh quỷ quyệt của quá trình nhân bản, sức lực cậu hao tổn nhiều. Chống cự lại 1 cô gái chân yếu tay mềm như Kiara cũng là 1 việc khó khăn. 1 cách đờ đẫn, Duy lảo đảo bước qua cửa. Không rời mắt khỏi Kiara đi trước, cậu vào bên trong tiệm kẹo Chuồn chuồn xanh.
Anh ngồi đây!- Kiara kéo chiếc ghế tròn giả da, lòng ghế bọc lớp dạ nâu, được thiết kế giống như 1 cái vỏ hạt dẻ. Duy thả người xuống, điều tiết mắt để quen với bóng tối tràn ngập. Ngay từ lúc vào đây, vẻ đe dọa và tức giận của Kiara tan biến. Thay vào đó, cô ta trở lại thành cô gái nhỏ hoạt bát, nụ cười tươi tắn với ánh mắt trong veo. Rót đầy 1 cốc nhựa lớn từ máy nước ngọt có ga, cô ta dặt vào tay Duy, giọng nói reo vui : Anh uống 1 chút đi!
Đưa cốc lên miệng như 1 cái máy, cậu vẫn mở mắt trừng trừng. Thứ nước trắng thơm mùi chanh tươi, với hàng ngàn bọt ga đang sủi lên từ đáy, tạo nên vô số hình thù lạ thường trên mặt cốc. Các hình thù liên tục biến đổi đó in vào giác mạc, như 1 đoạn phim ko màu sắc. Cái cốc trên tay Duy khựng lại. Những hình ảnh tính cờ gợi lại liên tưởng đến vật thể trong suốt nhầy dẻo trườn trên sàn nhà. Cậu co rúm lại, tích tắc. Nhận biết xung quanh tức khắc trở lại với Duy. Có thể thứ nước này là 1 cái bẫy được ngụy trang. Có thể cậu bị mê đi, rồi khi đó, sự sao chép nhân bản tái diễn mà cậu ko còn biết j' nữa để chống cự. Duy trả lại cốc nước cho Kiara : Tôi ko khát !
Cô gái nhỏ nhếch mép cười, cầm lấy cái cốc thản nhiên uống cạn. Qua đường viền cốc, đôi mắt cô ta hướng thẳng vào người đối diện, nửa kiểm soát, nửa như thách thức.Chạy hộc tốc trong đêm, lúc này mồ hôi ứa ra từng giọt, chảy thành từng dòng lớn phía dười cái áo khoác thể thao. Cậu lạnh run. Nhiệt độ trong tiệm kẹo rất thấp, giữ cho các loại thực phẩm luôn ở tình trạng khô ráo. Khi đông khách thì thấy bình thường, nhưng giờ đây, hơi lạnh kéo căng cảm giác hoang mang và lo sợ. Đường viền của các kệ tủ bày kẹo và những đồ vật trang trí nổi lên lờ mờ. Lâu lâu mới có vệt đèn xe lướt rất nhanh qua ô kính cửa sổ, rồi tất cả lại chìm vào màn đêm dày đặc. Xung quanh Kiara và cả sau lưng cô ta, bóng tối cũng phủ kín. Bản thân bóng tối đơn thuần chỉ là 1 sự trống rỗng. Nhưng, kẻ nào biết cách chiếm lĩnh sự trống rỗng đó, làm đầy nó bằng tham vọng tàn nhẫn ko ai dám nói ra, sẽ trở thành 1 kẻ sở hữu quyền lực nguy hiểm bậc nhất......Đoạn viết mở đầu của nhà nghiên cứu mật ngữ Christian Weyer trong chương riêng biệt về lăng mộ vị Pharaoh vương triều thứ 18 đột nhiên rầm rì vang lên trong tai Duy, lặp đi lặp lại. Những j' mà nhiều người trên TG này ham muốn tột cùng đang kề sát bên cậu, rất gần. 1 sự lựa chọn ngỡ như quá đơn giản, đâu cần đắn đo. Chỉ cần cậu gật đầu ưng thuận, tức khắc cậu chính theca qia nhập đội quân của những chiến binh tinh nhuệ, dưới quyền điều khiển của sứ giả bóng tối. Sức mạnh sẽ thuộc về cậu. Cậu sẽ sở hữu quyền năng bí mật. Nó vĩnh viễn là 1 phần của cậu, chứ ko chập chờn, nay còn mai hết như bột phấn đen. Ko 1 tiếng động, Kiara biến mất sau những kệ bày hàng. Duy thử buông người vào lòng ghế. Lớp vải nâu mềm mại tựa các xúc tu của loài thủy tức vươn ra, ôm ghì cậu vào cái bụng ấm nóng của nó, vỗ về và hứa hẹn. Bỗng dưng sự tê tái biến mất. Cậu thấy dễ chịu hẳn. Cảm giác ngứa ngáy râm ran lan tỏa phía lưng cũng ko làm cậu chú ý nữa. Thật ra, những điều Kiara nói có lí đấy chứ. Đâu phải ai cũng được lựa chọn. Thay vì phản kháng, tại sao ko thuận đi theo vệt đường đã vạch ra sẵn? Cậu tự hỏi. Cảm giá được vuốt ve rõ rệt hơn. Ko chỉ những chỗ cơ thể cậu dính vào lòng ghế, mà cả vai, đôi cánh tay, rồi lồng ngực. Bất giác, Duy đưa mắt nhìn xuống. Đôi bàn tay với những ngón xanh xao, gần như trong suốt. Kiara đứng sau ghế, vòng tay ôm cậu từ bao giờ. Những sợi tóc khô mềm miên man khắp mặt Duy như lớp mạng nhện. Hơi thở của cô ta kề sát bên tai cậu, phảng phất mùi nấm mốc.
" Anh đang nghĩ đúng hướng đấy, Duy ạ! - Kiara thì thầm- Tại sao cứ phải chống lại những điều ko thể chống cự? Tại sao lại từ chối ân sủng mà quá hiếm người có cơ may sở hữu?" . Cô ta đọc được các ý nghĩ giằng xé trong đầu người khác, Duy rùng mình.
Từ sau hàng ghế, Kiara vòng đến trước mặt cậu, quỳ trên sàn. Khuỷu tay nhọn của cô ta chống trên đùi Duy. Hơi thở mơn man. Gương mặt xinh đẹp cách cậu trong gang tấc. Chỉ cần cúi xuống 1 chút thôi, cậu sẽ nhìn thấy chính mình in bóng trong đôi mắt trong suốt. Dưới da cậu, máu đang chảy nhanh hơn, dồn dập. | |
| | | bibi_ppyn Thành Viên Cấp 3
Giới tính : Bài gửi : 74 Points : 120 Điểm Thanks : 32 Tham Gia : 19/08/2009
| Tiêu đề: Re: ĐÔI MẮT LẠNH Sat Aug 22, 2009 8:23 am | |
| Trong 1 động tác phá vỡ mọi kiềm chế, Duy kéo mạnh Kiara, lôi cô ta cùng đứng dậy. Cậu ôm ghì cô ta vào thân thể đang nóng bừng lên của mình.
Trong bóng tối xám đục, lúc này Duy nhận ra cả 2 đã ngã xuống, nằm lăn trên tấm thảm len thẫm xanh, giả làm bãi cỏ trong câu chuyện Alice lạc vào xứ sở thần tiên. Trên kệ gỗ thấp, chú Thỏ Trắng, nữ hoàng và mâý con quỷ lùn đang mở to mắt quan sát cậu, vô cảm. Chưa bao giờ, Duy tưởng tượng được lần đầu tiên của mình lại xảy ra trong bối cảnh kì dị như thế này. Hơi thở dồn dập. Vụng về lẫn bối rối, tay cậu trượt đi trên các lớp vải mềm, sột soạt bọc quanh người Kiara. Trong khi tim cậu khua loạn lên, ý nghĩ trong đầu rối tinh, thì cô ta khá bình thản. Dường như cô ta biết rất rõ, sẽ phải làm j', tuần tự. 1 bàn tay Kiara vẫn áp nhẹ trên mặt Duy như trấn an, tay kia nhẹ nhàng kéo áo xuống dây kéo của chiếc áo khoác thể thao. Cậu gạt tay cô ta, tự tháo cái áo khỏi người. Giờ đây, tấm lưng trần của cậu tiếp xúc trực tiếp với hàng ngàn sợi len ram ráp của tấm thảm. Thân thể nhẹ bỗng và trong suốt của Kiara trườn lên ngực Duy. Tim cậu đập thình thịch, hồi hộp. Mắt cậu mở căng, tò mò chờ đợi giây phút sắp diễn ra.
Đúng khi đôi môi đỏ thắm áp môi, Duy bỗng giật thót. Lưng cậu đau buốt. Những vết nứt vỡ mới lành hôm trước, còn xanh mét, vỡ bung ra. Miệng cậu há hốc, đau đớn kinh hoàng. Bám chặt vào những sợi len, tiếng gào vỡ bục ra trong họng Duy: " Ko.......k..k....ô..ô.....ng !". Cái thân thể ở phía trên người cậu đột ngột trì xuống, nặng trĩu, ko thể tin nổi. Bằng tất cả sức nặng kì dị, Kiara dằn sát lưng cậu xuống thảm. Đôi mắt cô ta nở phồng lên, như có hàng ngàn con mắt kép bên trong nhãn cầu to tướng. Nụ cười mơ hồ của cô ta làm lộ ra những chiếc răng trắng mờ giữa đôi môi, lúc này đã biến thành màu đen. Giọng cô ta thì thào, nhưng vẫn rõ mồn một từng chữ: _ Anh thích em ngay từ cái nhìn đầu tiên. Anh chỉ yêu em thôi, chứ đâu phải cái cô MC Đăng Ghi đạo đức giả, ngu ngốc và nhạt nhẽo. Đúng vậy ko, Duy? _ Buông tôi ra...a...a!- Duy oằn người _ Hôn em đi, mau lên!- Chẳng buồn để ý tiếng kêu kháng cự của Duy, Kiara thản nhiên yêu cầu. _ Đừng, làm ơn!- Duy rên rỉ, gần như van xin. _ Anh trông chờ khoảnh khắc này mà, Duy!- Hơi thở ấm mốc phả vào tai cậu- Chính anh đang chấp nhận quá trình nhân bản, vứt bỏ con người cũ yếu ớt và lưỡng lự, để trở thành 1 người mới, để chúng ta cùng 1 đội. Vậy thì hãy cố gắng chịu đau đớn. 1 chút thôi. Có sự thay đổi nào mà ko gây ra đau đớn, đúng ko? Chỉ cần anh nhớ rằng, chúng ta sẽ thuộc về nhau. Em sẽ ở bên anh, luôn là vậy.... _ Sao?- Duy ko rên rỉ nữa.
Đột nhiên, cậu hiểu, với tất cả sự tỉnh táo sót lại trong đầu, mình đang ở tình thế tồi tệ đến mức nào. Sự thật là Kiara đâu muốn gần gũi cậu. Cô ta cũng đâu có làm thế. Những j' đang diễn ra chỉ đơn thuần là 1 mẹo vặt. Cô ta đang cuốn cậu vào điều mà chủ nhân thật sự của hộp phấn đen muốn cậu tuân theo: chấp nhận nhân bản, tạo ra 1 Duy mới, chiến binh của địa ngục. _ Đừng chống cự nữa!- Kiara bật cười, thích thú. Những chiếc răng nhọn và sắc của cô ta gặm vào lớp da trần trên vai Duy- Em luôn chờ đợi giây phút này, ngay khi anh đứng trước cửa hiệu Chuồn chuồn xanh. _ Ko......- Duy lại gào lên, với tất cả ghê khiếp.
Nhưng gương mặt cô gái đã cận sát. Khuôn miệng cô ta, 1 cái hốc đen ngòm, ở ngay bên trên mặt Duy. Cảm giác bị xé toạc ra làm trăm mảnh từ phía sau lưng lại tái hiện, rõ mồn một. Những sợi len như những cái vòi tí hon xuyên qua da lưng, len lỏi vào bên trong người cậu, kéo ghì cậu xuống, hút máu, đồng thời truyền vào cơ thể cậu thứ chất lỏng đặc sánh, trơn nhẫy và lạnh buốt. Duy rang sức cong người, bật lên, hòng hất văng vật thể nặng trĩu trên ngực. Cảm giác đau đớn làm cho trí óc mờ mịt đi. Đuối sức dần, Duy nằm im, xuôi tay.
Bên trong Duy trở nên rỗng hoác. Đôi môi Kiara đã dính chặt vào môi cậu. Nụ hôn say đắm hay cách đánh cắp sinh khí thô bạo? Bite me. I'm yours...if you're hungry. Please understand. This is the end.....of the sweet sugar candy-man. Lời bài hát Lollipop thường mở ở Chuồn chuồn xanh lại vang lên, với 1 lớp ý nghĩa đáng sợ khác. Mí mắt Duy ko mở lên nổi, chỉ chực đổ sập xuống. Cảm giác đau đớn biến thành sự buông xuôi. Buông xuôi bao giờ cũng dễ chịu. Cảm giác them muốn lại trỗi lên. Duy quờ tay, ôm lưng cô gái. Vẳng đến tiếng rù rù như đôi cánh chuồn chuồn đang rung liên tục. Bầy chuồn chuồn xanh rợp kín ngoài khung cửa. Các đôi mắt kép lạnh lùng chao đảo. Những cái miệng có ngàm sắc của loài ăn thịt liên tục chuyển động... | |
| | | bibi_ppyn Thành Viên Cấp 3
Giới tính : Bài gửi : 74 Points : 120 Điểm Thanks : 32 Tham Gia : 19/08/2009
| Tiêu đề: Re: ĐÔI MẮT LẠNH Sat Aug 22, 2009 8:23 am | |
| Chuỗi hình ảnh bồng bềnh trôi qua mắt Duy. Trong khoảnh khắc lóe sang ngắn ngủi trước khi chìm vào cơn mê, thình lình hiện lên ánh nhìn buông xuôi tuyệt vọng của Hoàng, đôi mắt oán trách và căm ghét của Ghi. Rõ mồn một. Chỉ thế thôi, nhưng cảm giác lâng lâng len lỏi trong đầu Duy tức khắc tan biến.
Sau nụ hôn, tin chắc con mồi đã bị quy phục, Kiara mất cảnh giác. Tay cô ta vòng quanh cổ Duy nới lỏng. Những ngón tay tựa gai nhọn lùa xuống ức Duy, bấu chặt. Trong 1 phản ứng đột ngột, Duy vung mạnh 2 cánh tay. Cậu chộp cổ Kiara, túm chặt đẩy bật lên. Đầu cô ta ngật qua 1 bên. Đối thủ còn sững sờ chưa kịp phản ứng, Duy lẳng cô ta vào chân tường gạch. Cậu giằng mạnh. Những vòi xúc tu bám vào lưng cậu lựt phựt đứt lìa. Duy loạng choạng đứng dậy. Tấm thảm dưới chân cậu rùng rùng như dải san hô trong sóng nước, cố sức vươn dài đám xúc tu níu giữ. Hoàn toàn kiệt sức, Duy vịn tay lên kệ bày hàng, lết về phía cửa chính. Chợt, tấm thảm đang chuyển động dưới chân ngừng khựng. Trên sàn, Kiara đang bò rất nhanh, theo đúng kiểu loài sâu bọ điên cuồng. " Đừng bỏ đi! Đừng hèn nhát thế. Hãy nghe em, Duy!- Kiara rít lên". Tay cô ta vươn dài. Khoảng cách giữa họ ngắn dần. Còn 1 bước chân nữa đến cửa thì Duy ngã sấp. 1 cẳng chân của cậu bị giật mạnh. Duy điên cuồng gắng bám víu vào tất cả những đồ vật trong tầm tay. Những hộp thủy tinh đựng kẹo và các bức tượng nhỏ trang trí bằng sứ rơi xuống, vỡ loảng xoảng. Kẹo văng tung tóe, lạo rạo dưới chân. Tiếng cười của Kiara vang lên, khoái trá, ghê rợn. Với tất cả sức lực còn lại, Duy vặn người, đứng bật dậy. Túm chặt vai Kiara, cậu nhấc bổng cô ta lên. Cú ném khiến cô ta bay theo đường lượn vòng cung. Lưng Kiara va mạnh vào khoảng tường hẹp giữa các kệ gỗ. Tiếng răng rắc nứt vỡ của xương sọ nổi lên trong bóng tối, rõ mồn một...
Duy lần tìm công tắc, bật đèn. Quang cảnh đổ vỡ nhiều hơn cậu nghĩ. Kiara đã trượt xuống sàn, bất động. Dáng ngồi với 2 chân xoải rộng, đầu nghẹo sang bên giống con rối mất sạch thần sắc. Ánh sang khiến mọi đường nét của cô ta rõ ràng hơn. "Kiara !- Duy gọi- Này cô ko sao chứ?". Ko có tiếng trả lời.
Cậu bước đến, chạm nhẹ ngón tay. Cơ thể Kiara đã biến thành 1 tảng băng, bất động và lạnh giá. Duy quỳ hẳn xuống. Dưới mũi cô ra rỉ ra vệt chất lỏng gần như thẫm đen, dính nhớp nháp vào tay Duy. Cậu đưa ngón tay lên cao hơn, sát cánh mũi. Hơi thở đã biến mất. Mạch đập ở cổ ngưng lặng. Qua khe mắt hé mở, nhãn cầu biến thành 1 lớp sương đục trắng. Nhưng, sâu tận bên trong nó, tia mắt Kiara vẫn chưa tắt hẳn, như biểu lộ nỗi ngạc nhiên sâu đậm trước những j' vừa diễn ra. Và cùng với nó, là nụ cười mơ hồ huyền bí vương nơi khóe miệng.
Kiara đã chết.
Ko còn là những thương tích nằm trong sự sắp đặt và tính toán như khi sử dụng hộp phấn đen ma thuật.
Đáng sợ nhất là ko phải tai họa. Mà là khi ko chủ ý, thì tai họa xảy ra. Cậu đã gây ra cái chết cho 1 người khác.
* Mặc dù có 2 bài kiểm tra 1 tiết môn Sử và Lượng giác vào sáng thứ 6, Duy vẫn xin ba gửi giấy vào trường để cậu được nghỉ học 2 ngày. Ko có các dấu hiệu rõ nét của bệnh tật như sốt cao hay ho khan, nhưng cậu vẫn nằm im trong giường, kéo chăn đến tận cổ. Ba mẹ cậu đều tin rằng cậu đang kiệt sức. "Mẹ nghỉ làm để đưa con vào bệnh viện khám xem sao nhé!"- mẹ đề nghị. "Con chỉ đau đầu chút thôi!- Duy lảng tránh- 1 giấc ngủ là ổn ngay mẹ ạ!". "Thôi được. Ngủ đi. Đừng biến bài vở học hành thành áp lực. Ba mẹ ko muốn con trở thành chàng mọt sách, rối loạn thần kinh đâu!"- Chẳng hiểu sao, mẹ lại pha trò ko hề đúng lúc. Duy cười nhợt nhạt. Ra đến hành lang, mẹ bỗng hỏi cậu có muốn đc xoa dầu vào lưng cho dễ chịu ko. Duy hoảng hốt lắc đầu. Ý nghĩ người lớn nhìn thấy vết rách chằng chịt sau lưng khiến cậu phát điên. Mọi người đi làm, căn nhà yên tĩnh trở lại, cậu mới thò chân ra khỏi phòng.
Duy nhẩm toàn bộ những j' diễn ra sau án mạng. Khi nhận ra Kiara đã chết, cậu hoảng sợ rời khỏi tiệm kẹo. Thứ duy nhất cậu còn nhớ lúc ấy là chộp theo chiếc áo khoác thể thao. Đoạn đường về vắng re. Có lẽ ko ai thấy bóng người chuệnh choạng bước trên vỉa hè.Về tới nhà, Duy rón rén lên thẳng phòng riêng. Thật kỳ lạ, cậu tưởng mình sẽ trằn trọc, thức trắng, ám ảnh bởi tội ác mình gây ra. Nhưng hoàn toàn ngược lại, cậu đã lịm đi ngay, ngủ 1 giấc sâu, ko mộng mị. Những vết thương ở lưng cũng ko hành hạ nữa. Khi tỉnh dậy, cậu ngồi thừ. Đập vào mắt cậu đốm đen trên ngón tay. Vết máu đã khô. Duy chồm dậy, lao vào phòng tắm. Cái áo khoác cũng dính vài giọt máu giống như vậy. Hơi thở đông lại trong phổi. Đến bây h, cậu mới sực nhớ, chỉ cần lần theo dấu vân tay, nhà điều tra chẳng khó khắn j' mà ko tìm ra thủ phạm vụ án mạng. Cảnh tượng ấy vẫn diễn ra đầy trong các bộ phim hình sự. Mà đêm qua, cậu đã chạm tay vào khắp nơi. | |
| | | bibi_ppyn Thành Viên Cấp 3
Giới tính : Bài gửi : 74 Points : 120 Điểm Thanks : 32 Tham Gia : 19/08/2009
| Tiêu đề: Re: ĐÔI MẮT LẠNH Sat Aug 22, 2009 8:24 am | |
| Duy mò xuống nhà, đóng chặt tất cả các cánh cửa lớn nhỏ. Kéo rèm che kín ánh sáng. Mỗi khi chuông đt vang lên, Duy lại giật thót. Vài lần như vậy, rồi cậu giựt hẳn dây đt ra khỏi ổ cắm. Như 1 con thú rối trí ẩn náu trong hang, cậu đi lên đi xuống cầu thang trong nhà nhiều lần, lật mở các tờ tạp chí dù ko đọc dòng nào, tự pha cho mình 1 cốc cacao sữa nóng rồi lại đổ hết vào bồn rửa tay. Cho đến khi mỏi rã rời, Duy mới ngồi khụy xuống, bó gối trong góc nhà. Vấn đề là ở bên trong cậu, nỗi sợ hãi 1 lúc 1 lớn lên, biến chuyển theo chiều hướng tồi tệ. Cậu là 1 tội pham giết người. Cậu đang lẩn trốn. Lẩn trốn và chờ đợi giây phút nhà chức trách lần ra manh mối, tới đây giải cậu đi.
Ý nghĩ về hộp phấn đen vụt qua.
Mở tung cửa tủ, Duy lôi ra cái ngăn kéo nhỏ khuất kín sau những bộ quần áo, dốc ngược ra bàn. Hộp phấn vẫn ở đó, nằm giữa các món sưu tập ưa thích. Chất bột đen ko còn nhiều, phủ 1 lớp mỏng nơi đáy hộp. Cánh tay run rẩy, lưỡng lự đưa về phía hộp phấn. Cậu từng hứa với lòng mình sẽ ko chạm váo nó nữa. Những sai lầm cậu gây ra thế là quá đủ. Duy rụt bàn tay lại. Nhưng, 1 ý nghĩ khác lại ập đến, mạnh hơn. Nếu ko có thứ bột ma thuật này, chắc chắn, cậu cũng chỉ là 1 thằng bé tầm thường, yếu ớt, ko thể giữ lấy tự do cho chính mình. Cái chết của Kiara quá rõ ràng. Bằng chứng ko thể chối cãi. Ai them tin vào lời giải thích kì dị của cậu? Hình ảnh ba mẹ thảng thốt rồi tuyệt vọng khi sự thật bị phơi bày quật vào Duy. Cả gia đình cậu, rồi bạn bè trong lớp sẽ ghê tởm, nhục nhã vì có 1 kẻ tai tiếng như cậu. Đây mới là đòn trừng phạt ghê gớm nhất.
Bằng mọi giá, phải tẩy xóa dấu vết tội lỗi, ý nghĩ điên cuống quẫy trong đầu Duy. Cậu đưa tay chộp hộp phấn, nhét vào túi áo. Vẫn cuống cuồng như thế, cậu lao xuống nhà, dắt xe ra khỏi cổng.
Thoáng chốc, Duy đã đến gần khu vực Chuồn chuồn xanh. Trái với tưởng tượng, hiệu kẹo vắng lặng, chẳng có xe cảnh sát hay bóng dáng nhân viên điều tra. Nó chỉ khác bình thường ở chỗ hôm nay ko bán hàng. Cánh cửa ra vào đóng kín, cài 1 ổ khóa to.
Nắng nhạt. Ko khí mát lạnh. 1 cách thảnh thơi, những con chuồn chuồn chao lượn trên nền trời trong veo.
*
Cho đến trưa ngày thứ 7, vẫn ko có chuyện j' khác thường. Nói với ba mẹ đầu óc vẫn còn rất mệt, Duy nằm im trong giường, tay nắm chặt hộp phấn. Cậu vểnh tai nghe ngóng hết thảy mọi tiếng động, sẵn sang ứng phó. Cứ có chuống cửa hay chuông đt, tim cậu lại lồng lên. Trưa, quãng tầm tan học, nhiều cuộc đt tìm cậu, nhưng chỉ là mấy đứa bạn trong lớp hỏi thăm tình hình ốm bệnh. Ba hoặc mẹ trả lời máy, chuyển lời nhắn cho Duy. 1 lần, ba bỗng nhận xét : "Nhiều bạn quan tâm con ghê, nhưng chưa thấy Ghi gọi đâu nhé!". Cậu im lặng. Bỗng dưng Duy thấm thía thế nào là bị lãng quên, thế nào là cô độc thật sự. Cô ấy quên mình rồi. Giá mà có thể đánh đổi tất cả để nhận đc 1 cuộc đt của Ghi, cậu cũng sẵn lòng.
Chiều tối, ko thể nằm im đc nữa. Duy trở dậy. Cậu xem qua bài vở, rồi mở máy tính vào net. Website và blog của Kiara cũng cửa hiệu kẹo hoàn toàn biến mất. Duy lướt qua các trang tin tức, run run tìm xem thong tin về các vụ án mạng. Cũng ko thấy j' cả. Có chuyện j' bất thường ở đây? Sao ko ai quan tâm đến cái chết của cô gái nhỏ xinh đẹp? 1 lần nữa, Duy muốn lảng vảng đến tiệm kẹo. Nhưng, có thể điều này là sự sắp đặt, hòng tạo ra 1 cái bẫy khác? Cậu lẩm bẩm. Tiếng chuông cửa vang lên. Các hồi chuông liên tục, gấp gáp. Qua cửa sổ, Duy hoảng sợ nhìn xuống cổng.
Cậu ko thể tin vào mắt mình. Người bấm chuông là Ghi. Cô ấy thình lình ngước lên. Ánh mắt họ chạm vào nhau. Như chưa từng có khoảng cách chen vào giữa 2 người bạn. Như bao lần trước đây, Duy lại đọc trọn ý nghĩ in trong đôi mắt thân thuộc.
Ghi đang sợ hãi kêu cứu. Cuối cùng thì cô ấy đã tìm đến cậu. * Ba mẹ Duy hoảng hốt khi con trai đang ốm mệt xin vắng nhà trong 1 đêm. Tuy nhiên, khi nhìn vào gương mặt lo âu và bồn chồn của Ghi, những ngờ vực xấu tức khắc tan biến. Đầy thấu hiểu, ba mẹ Duy gật đầu khi nghe Ghi nói sơ qua sự việc. Ba Duy nhấc đt, đặt 2 chỗ trên xe tốc hành lên Đà Lạt. Mẹ chuẩn bị cho cậu chiếc áo ấm và gói bánh khô ăn dọc đường. | |
| | | bibi_ppyn Thành Viên Cấp 3
Giới tính : Bài gửi : 74 Points : 120 Điểm Thanks : 32 Tham Gia : 19/08/2009
| Tiêu đề: Re: ĐÔI MẮT LẠNH Sat Aug 22, 2009 8:24 am | |
| Đúng 9h, xe dừng trước cửa nhà. Băng ghế trước cạnh tài xế được dành cho 2 hành khách trẻ. Ông tài xế đồng ý khi lên đến Đà Lạt, sẽ đưa họ đến tận con đường đi xuống thung lũng, nơi có trại hoa nhà ngoại Hoàng. Ông ta đưa 1 chai nước cho Ghi, chợt tò mò: "2 đứa có hẹn với ai lên đó chơi Chủ nhật sao mà đi gấp rút vậy?". Ghi lắc đầu, giải thích khẽ: "Tụi cháu ko đi chơi đâu chú. 1 người bạn của tụi cháu đau nặng, sắp chết!". Rồi cô nín thinh. Từ lúc lên xe, 2 người bạn chẳng nói với nhau câu nào. Duy lặng lẽ nhìn qua ô kính bên ngoài. Xe đã ra khỏi thành phố, phóng nhanh trên xa lộ. Các vệt đèn cắt bóng tối thành những khối vuống bay lơ lửng. Đêm lạnh. Thế giới như đầy ắp những vật thể cô độc, sượt qua nhau. Hơi nước tụ lại trên kính xe, chảy từng dòng nhỏ. Chốc chốc, người tài xế lại phải bật cần gạt nước. Cậu ngoảnh sang người đồng hành yên lặng bên cạnh, ngỡ rằng Ghi đã ngủ. Nhưng cô ấy vẫn thức, 1 vệt nước đọng dưới quầng mắt tái nhợt. Duy chợt hiểu, bao lâu nay, cô ấy luôn phải sống chung với nỗi sợ hãi và căng thẳng quá mức chịu đựng. Những giãi bày hay xin lỗi đều vô nghĩa vào thời điểm này. Nếu cái chết ko cận kề bên Hoàng, có lẽ Ghi sẽ chẳng nhìn thấy cậu đâu.
Hơn 2 tiếng trôi qua, xe bắt đầu vào đoạn đường đèo. Những hành khách sau xe đã chìm vào giấc ngủ mỏi mệt. Trong chiếc áo pull mỏng, Ghi co ro vì lạnh. Duy đưa chiếc áo jacket của mình cho Ghi: " Mặc vô đi, đừng có lắc đầu!". Đúng khi ấy, bên tai cậu lại vẳng lên tiếng rù rì quen thuộc. Quay ngoắt lại, Duy nhìn ra ô cửa kính bên phải. Trong gương chiếu hậu, có vật thể lạ đang hiện rõ dần. 1 cỗ xe kì dị do người kéo, đang bay lướt trên mặt đường nhựa. Duy ngoảnh sang tài xế. Ông ấy vẫn chăm chú những khúc ngoặt gấp trên đoạn đường đèo, ko tỏ ra nhìn thấy điều j' khác lạ. "Chuyện j' vậy?"-Ghi giật mình. "Hình như Duy hoa mắt!"- Duy nói, vẫn liếc qua cửa. Các dấu hiệu bất thường biến mất. Chỉ là bóng đêm sâu hút của vực thẳm sát bên con đường lượn theo triền núi.
Bóng đêm thật ra chỉ là 1 sự trống rỗng.
Sự hèn nhát và khuất phục thật ra cũng là 1 trạng thái trống rỗng tinh thần.
Nhưng, khi kết nối 2 sự trống rỗng ấy, chính là điều kiện hoàn hảo nhất để sự độc ác phá vỡ lớp vỏ, bước đi, lớn dần lên. Cho đến lúc ko ai kiểm soát được nó.
Để chống lại nó, cần bắt đầu bằng việc vượt qua sự khiếp hãi.
Đột ngột, Duy bấm nút hạ cửa kính. Cậu vươn hẳn nửa người ra ngoài, nhìn về phía sau. 2 đốm tròn lập lòe như ánh lân tinh lại hiện ra. Cặp mắt người kéo cỗ xe của sứ giả địa ngục. Duy chợt hiểu, cậu và Ghi đang ở trong cuộc đua với kẻ mang tới cái chết. Đích đến là Hoàng.
CHƯƠNG 10: GIÀNH GIẬT VỚI TỬ THẦN. ( bản tóm tắt)
Duy và Ghi đang ở trên xe khách, đích đến là nhà ngoại Hoàng ở Đà Lạt. Trên đường đi, chiếc xe chở sứ giả của Thần Chết đã rượt đuổi chiếc xe khách của Duy và Ghi. Trên xe, chỉ mình Duy có thể nhìn thấy cỗ xe gớm ghiếc đó, còn lại, mọi người chỉ thấy xe bị xô đẩy dữ dội mà ko rõ nguyên nhân. Bác tài xế- tất nhiên- cũng ko thể nhìn thấy "đối thủ" của mình. Tuy nhiên, bằng kinh nghiệm lái xe đường trường lâu năm, thêm nữa là sự can đảm đáng khâm phục, cộng thêm sự trợ giúp của Duy, bác tài đã cứu cả xe thoát trong cái chết gang tấc, đồng thời hất cỗ xe đáng sợ xuống vực thẳm.
Trong 1 tích tắc, Duy kịp nhìn thấy gương mặt lộ diện của người ngồi trong xe kéo. Chưa đầy nửa giây, nhưng ko thể nào lầm lẫn. Đó chính là gương mặt của Kiara. Lẽ nào Kiara vẫn còn sống? Chuyện quái quỉ j' đây? Cô ta là 1 hồn ma, bám theo cậu trả thù ư? Và, liệu cô ta có sống sót được nữa hay ko khi lao xuống vực?
*
Những hành khách đã được thả xuống bến xe. Giữ đúng lời hứa, ông tài xế chở Duy và Ghi đi tìm địa chỉ trại hoa nhà Hoàng.
Trại hoa nhà Hoàng ở đầu kia thành phố. Khu vực này ko có đèn đường. Con đường nhỏ đổ dốc xuống thung lũng đang được san lấp và kê lại chống sạt lở. Bảng báo thi công và hàng rào chắn sơn phản quang ánh lên lờ mờ. Bác tài xế đành thả Duy và Ghi ở đầu dốc, để 2 người bạn tự đi nốt.
2 người bạn giờ đã trở nên gần gũi và tự nhiên với nhau hơn. Bị ngã trẹo mắt cá chân, nên Ghi đành phải để Duy cõng trên vai.
Cánh tay Ghi rụt rè thả phía trước ngực Duy. Rồi nghĩ sao đó, cô vòng tay ôm nhẹ quanh cổ cậu: "Ghi có nặng lắm ko?". "Chẳng nặng chút nào!"- Duy cười. "Ko giận nhau nữa nhé!"- Ghi thầm thì. Cậu gật đầu, thành thật: "Đồng ý. Mà chỉ có Ghi giận Duy thôi. Còn lúc nào, Ghi cũng là người Duy cần thiết nhất!". "Hồi nãy, lúc mọi người trên xe hoảng sợ, nhưng Ghi ko sợ đâu- Cô nói chầm chậm- Vì có Duy ở bên cạnh!". Cậu thành thật bày tỏ: "ừ, chuyện j' xảy ra trên đời này cũng được, miễn là Ghi an toàn!"... | |
| | | Sponsored content
| Tiêu đề: Re: ĐÔI MẮT LẠNH | |
| |
| | | | ĐÔI MẮT LẠNH | |
|
| Permissions in this forum: | Bạn không có quyền trả lời bài viết
| |
| |
|
Statistics | Diễn Đàn hiện có 64 thành viên Chúng ta cùng chào mừng thành viên mới đăng ký: huanpc
Tổng số bài viết đã gửi vào diễn đàn là 1406 in 258 subjects
|
Thống Kê
|
Hiện có 2 người đang truy cập Diễn Đàn, gồm: 0 Thành viên, 0 Thành viên ẩn danh và 2 Khách viếng thăm
Không
Số người truy cập cùng lúc nhiều nhất là 10 người, vào ngày Fri Aug 21, 2009 10:55 am
|
|